KẺ GIẾT NGƯỜI ĐƯỢC GIẢI GONCOURT - Trang 134

Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng lần nữa. Anh ngồi xổm xuống ngó

nhìn dưới gầm bàn. Sau đó anh định đi theo bà Lorice nhưng lại thay đổi ý
định và nghiêng người nhìn cái gạt tàn.

- Cái này trông ngộ quá, thưa bà Lorice. - Anh nói.

- Không thể nói là đẹp nhưng Max nói rằng nó rất tiện. Cậu biết đấy

nó hút thuốc rất nhiều. Ôi, khi nó ở đây thì trong phòng lúc nào cũng ngập
khói kinh người.

Joseph thận trọng thọc hai ngón tay vào chiếc gạt tàn và lôi ra mấy

mẩu giấy vụn.

- Xin bà thứ lỗi cho sự tò mò của tôi!

- Xin mời cậu. Đơn giản là tôi quên đổ tàn đi thôi.

Joseph quay về phía cửa sổ nhìn ra vườn.

- Chắc là mùa hè ở trong phòng này thật dễ chịu.

- Cậu nói đúng đấy - Bà mệnh phụ khẳng định - Nhưng bây giờ thảm

cỏ đang bị úa vàng, vâng và ở trên cây lá cũng bị rụng nhiều.

- Một căn phòng như thế này đúng là ước mơ đối với nhà thơ! - Joseph

vẫn tiếp tục.

- Vàng, đúng thế. Thằng cháu tôi cùng nói như vậy đấy... "Cháu quên

cả Paris khi bước vào đây", - nó nói thế đấy. Tiện thể tôi xin nói tất cả bản
thảo của nó đều lưu ở đây.

- Bà có đọc chúng không?

- Thỉnh thoảng thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.