Anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng lần nữa. Anh ngồi xổm xuống ngó
nhìn dưới gầm bàn. Sau đó anh định đi theo bà Lorice nhưng lại thay đổi ý
định và nghiêng người nhìn cái gạt tàn.
- Cái này trông ngộ quá, thưa bà Lorice. - Anh nói.
- Không thể nói là đẹp nhưng Max nói rằng nó rất tiện. Cậu biết đấy
nó hút thuốc rất nhiều. Ôi, khi nó ở đây thì trong phòng lúc nào cũng ngập
khói kinh người.
Joseph thận trọng thọc hai ngón tay vào chiếc gạt tàn và lôi ra mấy
mẩu giấy vụn.
- Xin bà thứ lỗi cho sự tò mò của tôi!
- Xin mời cậu. Đơn giản là tôi quên đổ tàn đi thôi.
Joseph quay về phía cửa sổ nhìn ra vườn.
- Chắc là mùa hè ở trong phòng này thật dễ chịu.
- Cậu nói đúng đấy - Bà mệnh phụ khẳng định - Nhưng bây giờ thảm
cỏ đang bị úa vàng, vâng và ở trên cây lá cũng bị rụng nhiều.
- Một căn phòng như thế này đúng là ước mơ đối với nhà thơ! - Joseph
vẫn tiếp tục.
- Vàng, đúng thế. Thằng cháu tôi cùng nói như vậy đấy... "Cháu quên
cả Paris khi bước vào đây", - nó nói thế đấy. Tiện thể tôi xin nói tất cả bản
thảo của nó đều lưu ở đây.
- Bà có đọc chúng không?
- Thỉnh thoảng thôi.