KẺ HAI MẶT - Trang 54

5

Những ngày cuối tuần là những ngày tự do của tôi. Tôi sống trong sự

mong chờ Giờ khắc quý báu

(1)

hằng tuần: tối thứ Sáu khi kẻ ma mãnh quay

về Malmédy.

Tôi ngủ trên chiếc giường, giờ đã trở lại thành vật sở hữu của mình. Tôi

lại khám phá sự xa xỉ lớn nhất hành tinh này: có một phòng ngủ cho bản
thân, nơi ta có thể thụ hưởng sự yên tĩnh tuyệt trần. Flaubert cần có một cái
loa

(2)

; còn tôi, tôi không thể sống thiếu một nơi để mơ mộng - một căn

phòng không đồ đạc, không một bóng người, không vật chướng ngại cho sự
tha thẩn vô định của trí óc, nơi vật trang trí duy nhất là cái cửa sổ - khi một
căn phòng có cửa sổ nghĩa là ta đã có một phần bầu trời cho chính mình.
Tại sao lại thèm muốn thứ khác cơ chứ?

Tôi đã kê chiếc giường của mình - bị Christa chiếm đoạt - ở vị trí có thể

nhìn thấy bầu trời. Tôi nằm dài hàng giờ, mũi chếch nghiêng, để ngắm
những đám mây và khoảng không của mình. Kẻ chiếm đoạt chỗ nằm của tôi
không bao giờ nhìn về phía cửa sổ: nó trắng trợn đánh cắp tài sản quý giá
nhất của tôi.

Tôi sẽ là kẻ bội bạc nếu phủ nhận việc Christa đã dạy cho tôi biết rõ hơn

giá trị của thứ nó đã tước mất của tôi: nỗi cô đơn có chủ định, sự yên tĩnh,
quyền đọc sách suốt các buổi chiều mà không phải nghe kể về Marie-Rose
và Jean-Michel, niềm mê say lặng nghe tiếng ồn tắt ngấm, và hơn hết, sự
mất dạng của nhạc rock Đức.

Về phương diện này, tôi sẵn lòng thừa nhận món nợ của mình. Nhưng

giờ đây khi tôi đã hiểu được điều đó, liệu Christa có thể ra đi hay không?
Tôi hứa sẽ không quên bài học này.

Từ tối thứ Sáu đến tối Chủ nhật, tôi chỉ rời phòng ngủ của mình cho

những cuộc đổ bộ cần thiết vào phòng tắm hay nhà bếp. Tôi nán lại rất ít ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.