KẾ HOẠCH HỦ NỮ: BẺ THẲNG THÀNH CONG - Trang 202

Chương 34

Mặc Duy Chính tranh được rượu của Tiểu Bạch có chút đắc ý.

Tiểu Bạch lườm hắn một cái, lòng thầm nhủ: coi như tôi không
uống rượu, chừa dạ dày chờ ăn ngon. Tác dụng của tự kỷ ám thị rất
ghê gớm, Tiểu Bạch tựa cành liễu trong gió xuân duyên dáng vươn hai
tay, tay năm tay mười vơ sạch đồ ăn trên cả chiếc bàn dài, đầu mải
nghĩ xem lát nữa làm sao nói tốt cho Lã Vọng Nguyệt, vừa rồi thao
thao bất tuyệt kể xấu tổng giám đốc quên luôn đề cập đến Lã
Vọng Nguyệt trước mặt hai vị phụ huynh. Tiểu Bạch lòng ôm hổ thẹn,
lùi xa khỏi Mặc Duy Chính một bước.

Mặc Duy Chính đang lấy làm lạ khi bắt gặp ánh nhìn quái dị của

Tiểu Bạch. Đúng lúc ấy dàn nhạc trên bục đột nhiên ngừng chơi,
Tiểu Bạch lẩm bẩm: “Lẽ ra nên ngừng từ nãy rồi, ăn mà nghe nhạc là

nh hưởng đến việc tiêu hóa...” Bạn nói chưa dứt lời, tiếng dương

cầm bỗng vang lên, ánh đèn bên bàn ăn yếu đi, giữa đại sảnh lại
sáng hẳn lên. Tiểu Bạch oán giận: “Hừ... Muốn tắt đèn để không
cho mình ăn chắc.” Bỗng từ đâu có một bàn tay xuất hiện trong
tầm mắt, Tiểu Bạch bê đĩa cầm nĩa nhìn chằm chằm, bàn tay
này... rất lớn, theo tiêu chuẩn mà đoán, nếu đối phương là một
tiểu thụ cao 1m70, tay này có thể ôm trọn một nửa cặp mông tròn trịa
của tiểu thụ, ngón tay thon dài, rất phù hợp yêu cầu: “Tay của ta
xuyên vào hoa cúc của ngươi.” Tiểu Bạch tiếp tục nhìn theo hướng cổ
tay, liền thấy đôi môi khẽ mím của Mặc Duy Chính, cứ như sắp
phải cầm lấy thứ gì rất mất mặt không bằng.

“Tổng giám đốc đánh rơi gì à?” Tiểu Bạch vừa nói vừa dòm dòm

dưới đất. “Ôi!... Tắt đèn làm gì chứ, chẳng thấy rõ gì hết.”

“Ngu ngốc!...” Mặc Duy Chính thốt lên. “Khiêu vũ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.