KẾ HOẠCH TỰ SÁT - Trang 25

Yukiko lại hỏi tôi, trong lòng cô có hình bóng của một người mà cô

không thể quên không ?

Không hiểu sao tôi lại nhớ đến cậu học sinh cá biệt năm đó.

Tôi không còn nhớ rõ. Nhưng tôi nhớ rằng cậu ấy từng rất yêu tôi. Có

một ngày, tôi và cậu trốn tiết lên sân thượng, uống bia và hút thuốc. Cả hai
đều im lặng, không ai nói với ai câu nào. Sân thượng lộng gió, thổi tà áo
rộng của tôi bay phần phật ra đằng sau. Nắng nhạt đổ xuống người chúng
tôi, nhưng không hề cảm thấy bớt lạnh lẽo. Tôi cứ hút hết điếu này tới điếu
khác, có khi chưa kịp hút hết phân nửa điếu thuốc đã vội ném đi. Nhưng
vẫn vội vã châm ngay thêm một điếu nữa, như không để cho mình được
rảnh rỗi đôi chút. Không phải lần đầu tiên hút thuốc. Nhưng hôm ấy tôi bị
sặc, ho rất nhiều. Ho đến gập cả người lại mà vẫn bướng bỉnh cắn chặt đầu
lọc của điếu thuốc. Nước mắt tôi chảy ra. Cậu ấy không ngăn tôi hút thuốc,
như mọi lần. Cậu bước đến bên cạnh, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi. Tôi vẫn
không ngẩng đầu lên.

Mu bàn tay có vết sẹo mờ, nhưng không thể lành. Vết bỏng rất sâu.

Tôi tự tặng nó cho mình năm mười sáu tuổi. Cậu miết nhẹ lên mu bàn tay
tôi rất đỗi dịu dàng. Nói với tôi, đừng khóc.

Nim, đừng khóc.

Chưa từng có ai lại dịu dàng với tôi như vậy. Thế mà tôi vẫn độc ác

với bản thân đến mức ép cậu phải rời đi. Những người giống như là tôi, sẽ
mãi mãi cô đơn. Đó là lời nguyền cho những kẻ không bao giờ chịu nhận
tổn thương về mình.

Tôi nói với Yukiko, tất nhiên là có.

Cô ấy cười, nói, Akira cũng vậy. Ngừng một lúc, lại nói thêm, đối với

tôi, Akira cũng là người như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.