KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 140

Thứ Tư.

Claire gọi cho tôi lúc sáu giờ sáng để chửi rủa tôi. Tôi vừa bình tĩnh để

nàng xả cơn giận dữ vừa cười khẩy như một con linh cẩu trên đồng cỏ châu
Phi lúc hừng đông. Rồi tôi điềm nhiên trả lời rằng giữa nàng và tôi có một
khác biệt lớn: nàng chửi rủa tôi vì nàng yêu tôi, trong khi tôi bày tỏ thái độ
lịch thiệp vì tôi không yêu nàng nữa. Khi nàng cúp máy đánh cộp một cái,
tôi như ngừng thở vì biết chắc rằng lần này, suốt đời chúng tôi sẽ chẳng bao
giờ còn nói chuyện với nhau nữa.

***

Thứ Năm.

Thường thì tôi muốn để cho những câu trích dẫn yêu thích của mình tự

đối đáp với nhau. Chẳng hạn, với tôi, câu hỏi trứ danh của Aragon, “Ai là
người mà họ tưởng là tôi?” dường như đã nhận được lời đáp trả hết sức
logic trong câu châm ngôn không kém phần nổi tiếng của Cocteau: “Điều
người ta oán trách bạn, hãy vun trồng nó: đó chính là bạn.” Bài học rút ra:
chính bạn là người mà họ tưởng là bạn. Vô ích thôi khi cứ lo lắng về hình
ảnh thảm hại mà ta tạo cho chính bản thân mình, bởi hình ảnh ấy lúc nào
chẳng đúng. Thà cứ phát triển cật lực theo hướng của mình còn hơn là đi
ngược lại với cái hướng đó. Liệu Aragon và Cocteau có nói chuyện này với
nhau khi họ còn sống không nhỉ? Có quan trọng gì đâu. Vì giờ đây họ đang
tranh luận trong tư cách người chết. Thư viện là gì nếu không phải nơi đối
thoại của những cái xác? Cuộc tranh luận có thể còn kéo dài... Kafka, chẳng
hạn, sẽ còn đi xa hơn Cocteau với câu cách ngôn hùng hồn của mình:
“Trong cuộc chiến giữa bạn và thế giới, hãy ủng hộ thế giới.”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.