KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 167

Khi trời đẹp, Vienne trở thành Rome bên bờ Danube. Tôi đã nhìn thấy

một con cáo lo lắng trong công viên, và một con cò đang cho con ăn.
Những tòa nhà bằng đá cũ kỹ ở Spitelberg nom giống như những con vật to
xác bị thương. Tôi chẳng cho ai ăn cả. Đám cây ở Grüner Prater sẽ sống lâu
hơn tôi. Ở Volksgarten, tôi gọi một “Cơn Ác mộng của Bukowski”. Người
Vienne rất có văn hóa và thân Pháp. Bằng chứng ư? Mỗi lần chạm cốc, họ
luôn nói: “Proust

[13]

!”

[13] Với người Áo thì từ này có nghĩa là “trăm phần trăm” còn với người Pháp thì đây là tên

của nhà văn nổi tiếng Marcel Proust.

***

Thứ Ba.

Hôm nay lần đầu tiên tôi đã ký tên cho người hâm mộ ở nước ngoài. Ảnh

của tôi được dán trên các phố, trên cửa kính của các hiệu sách và trên trang
nhất các nhật báo Đức. Tôi cảm thấy thật phi lý khi trở nên nổi tiếng tại một
xứ sở nơi mà người dân không chung ngôn ngữ với mình. Tôi ký bằng tiếng
Anh và nói: “Danke schön”

14]

, rồi: “Auf wiedersehen”

[15]

, nhưng tôi chủ

yếu nghĩ: “Entschuldigung,”

[16]

[14] Tiếng Đức trong nguyên bản, nghĩa là: “Xin cảm ơn”.

[15] Tiếng Đức trong nguyên bản, nghĩa là: “Hẹn gặp lại”.

[16] Tiếng Đức trong nguyên bản, nghĩa là: “Tôi xin lỗi”.

Tôi cảm ơn nước Đức vì đất nước này đã khiến tôi muốn gọi cho

Françoise. Có điều gì đó giữa bầu không khí trong lành, cảm hứng trữ tình
từ những khu rừng Đức, làm tôi thấy phấn khích. Vẻ ngây thơ từng khiến
chúng trở thành có tội ấy. Khi ta sống ở độ thứ hai, sẽ chẳng có sự lãng
mạn. Mà không có sự lãng mạn: sẽ chẳng có tình yêu lẫn Hitler.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.