KẺ ÍCH KỶ LÃNG MẠN - Trang 224

***

Thứ Năm.

Đính chính: cách đây một tháng, tôi vẫn đinh ninh rằng chỗ náu thân yên

bình cuối cùng trên hành tinh này có tên gọi là Thụy Sĩ. Thế nhưng một vụ
giết chóc vừa xảy ra ở Zoug: mười lăm người chết (trong đó có ba bộ
trưởng) chỉ trong vòng vài phút.

Nếu ngay Thụy Sĩ cũng không còn là nơi an toàn nữa, thì tình hình trở

nên thật đơn giản: chẳng ai còn được yên ổn, chẳng ở bất cứ đâu nữa. Từ
nay, mỗi máy bay, mỗi xe tải, mỗi xe máy, mỗi thùng rác, mỗi một con
người mặc áo bu dông đều có thể trở thành một quả bom. Không thể đi dạo
trên những con phố của một thành phố mà không phải sống trong cảm giác
cuồng ám bất tận. Bất kỳ thứ gì bất kỳ ai cũng có thể nổ tung giữa mặt bạn
vào bất kỳ thời điểm nào. Lạ thay, mối đe dọa thường trực này lại chẳng có
gì khiến người ta suy sụp: ngược lại, nó mang đến cho thuyết hư vô tinh
thần của tôi lời biện minh xác thực. Trạng thái tinh thần chúng ta nên có
vào lúc này: chủ nghĩa hoan lạc tận thế. Trước niềm tin chắc chắn rằng rồi
bầu trời sẽ đổ sụp xuống đầu chúng ta, phản ứng lành mạnh nhất là tận
hưởng cuộc sống ngay lập tức. Salman Rushdie có lý: sống xa hoa là cách
sống tốt nhất để chống lại những tay cực hữu toàn tập. Kể từ sau ngày 11,
chúng ta không việc gì phải để cái gì sang ngày hôm sau nữa, bởi chúng ta
không biết liệu có ngày hôm sau hay không.

***

Thứ Sáu.

Có một lời giải thích hiển nhiên dành cho tình trạng gia tăng số lượng

quân đánh bom cảm tử: chứng hoang tưởng tự đại của những kẻ tự sát. Bản
thân tôi, tôi chẳng bao giờ hiểu nổi những kẻ trầm cảm tự tay kết liễu đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.