KẺ LÃNG DU - Trang 154

CHƯƠNG 4

CÁI TIN MONG ĐỢI

B

uổi sáng hôm sau đúng là một ngày hè đẹp trời hết sức yên tĩnh. Bao

trùm khu làng có những tiếng động quen thuộc khiến tôi tìm lại được trọn
vẹn sự vững tâm vui vẻ của một người đem tin mừng tới.

Hai mẹ con Augustin sống trong một ngôi nhà xưa kia được dùng làm

trường học. Cha anh về hưu đã lâu và trở nên giàu có nhờ một món của
hương hỏa. Khi ông chết đi, mẹ anh mua lại ngôi trường mà ông đã từng
dạy học trong hai chục năm trời và cũng là nơi anh bắt đâu tập đọc.

Vẻ bề ngoài dễ thương, ngôi nhà hình vuông hệt như một Tòa Thị

Trưởng vì thực ra hồi trước thị sảnh đặt tại đó; các cửa sổ ở tầng sát đất mở
ra phía đường cái và đều rất cao, không ai có thể ngó qua được; sân phía
sau không có lấy một bóng cây, thêm một sân chơi có mái cao bít kín
không nhìn thấy được phía bên ngoài. Thật đúng một sân trường bỏ hoang
khô khan và lạnh lẽo tôi chưa từng biết...

Nơi hành lang quanh co thông với bốn phòng, tôi gặp mẹ Meaulnes từ

ngoài vườn đi vào với một bó lớn đồ giặt, chắc bà đã đem ra phơi ngay từ
sớm trong buổi sáng mùa hè này. Mái tóc xám của bà bị rối một phần; có
những lọn xõa xuống trán; gương mặt đều đặn bên dưới kiểu tóc chải đã
xưa trông sưng húp và mệt mỏi như vừa qua một đêm mất ngủ. Bà buồn bã
cúi mặt xuống ra chiều suy nghĩ.

Vừa trông thấy tôi, bà nhận ra liền và mỉm cười:
“Cậu đến vừa đúng lúc. Cậu xem này, tôi lấy những quần áo phơi vào

để sửa soạn cho Augustin ra đi. Cả đêm hôm qua tôi phải ngồi tính toán
tiền nong và sắp đặt hành lý cho nó. Xe lửa khởi hành lúc năm giờ, nhưng
mọi thứ cũng đã được thu xếp xong...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.