KẺ LÃNG DU - Trang 81

CHƯƠNG 1

CUỘC CHƠI LỚN

G

ió lớn, trời lạnh, mưa rơi, tuyết phủ, những khó khăn làm chậm chạp sự

tìm kiếm... đã là những thứ buộc Meaulnes và tôi không thể đả động tới cái
xứ sở xa lạ kia trước khi chấm dứt mùa đông. Chúng tôi không cách nào
bắt tay vào một công việc gì cho đứng đắn trong những ngày tháng Hai
ngắn ngủi với những ngày thứ năm lộng gió mà thường thường cứ vào
khoảng năm giờ chiều lại được chấm dứt bằng một trận mưa lạnh cóng,
buồn nản.

Không có gì nhắc nhở cuộc phiêu lưu của Meaulnes ngoài sự kiện kỳ

lạ là từ ngày anh trở về thì chúng tôi không còn người bạn nào nữa. Những
giờ ra chơi cũng vẫn các trò như cũ được tổ chức, nhưng Jasmin không bao
giờ nói một lời với Meaulnes. Những buổi chiều, ngay sau khi lớp học
được quét dọn sạch sẽ, ngoài sân lại vắng bóng người, giống như hồi tôi chỉ
có một mình, tôi thấy anh bạn tôi cứ lang thang từ ngoài vườn vào trong
nhà kho và từ ngoài sân tới phòng ăn.

Những buổi sáng thứ năm, tôi và anh ngồi riêng rẽ tại bàn thầy giáo

trong hai lớp học để đọc sách của Rousseau và Paul-Louis Courier lục thấy
trong các tủ, nằm lẩn giữa những sách học Anh văn và những cuốn vở chép
các bản nhạc rất tinh tế. Buổi chiều có khách, chúng tôi phải rời khu nhà ở
để đi ra khu trường học. Đôi khi cũng nghe thấy từng đám học trò lớn
dường như vô tình ngừng lại, đạp mạnh vào cánh cổng nhân một trò chơi
võ biền khó hiểu, rồi lại bỏ đi.

Cuộc sống buồn chán đó tiếp tục cho đến hết tháng Hai. Tôi bắt đầu

tin rằng Meaulnes đã khuây khỏa. Bỗng một cuộc phiêu lưu còn kỳ lạ hơn
cuộc phiêu lưu trước xảy ra đã báo cho biết rằng tôi đã lầm: Có một cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.