KẺ LÃNG DU - Trang 96

CHƯƠNG 4

Ở ĐÂY BÀN TỚI TRANG VIÊN BÍ MẬT

B

uổi chiều cũng đem lại những thích thú như vậy, và suốt giờ học, vẫn

những lộn xộn trí trá như buổi sáng. Anh chàng Bohemian lại trình thêm
nhiều bảo vật khác, vỏ ốc, món đồ chơi, bài hát mới và thêm đến một chú
khỉ con cào nhè nhẹ bên trong túi áo da của hắn... Mỗi lần anh chàng tinh
ranh đó rút trong túi ra một món đồ chơi mới thì Thầy Seurel vẫn cứ phải
ngừng lại để ngắm nó. Tới bốn giờ chiều, chỉ mỗi Meaulnes là người duy
nhất làm xong bài toán.

Mọi người không vội vã ra cửa. Dường như giữa những giờ học và giờ

chơi đã không còn có cái ranh giới cứng rắn khiến cho đời học sinh trở
thành đơn giản và ngăn nắp như sự tiếp diễn của đêm và ngày. Chúng tôi
quên cả thói quen vào khoảng bốn giờ kém mười lại đề cử với Thầy Seurel
hai người tới phiên ở lại quét lớp. Thật ra chúng tôi không bao giờ quên vì
đó cũng là một cách tuyên bố và đẩy cho mau tới giờ tan học.

Tình cờ run rủi hôm ấy lại tới lượt Meaulnes; và từ ban sáng, tôi đã

báo trước cho gã Bohemian biết rằng một lẽ tự nhiên, những người mới tới
bao giờ cũng được chỉ định là người thứ hai giữ việc quét lớp ngay từ bữa
đầu vào học.

Sau khi đã lấy mẩu bánh mì bữa chiều của mình, Meaulnes liền quay

lại lớp. Còn anh chàng Bohemian thì cho mãi đến lúc trời sắp tối mới vội
vã chạy đến.

Trước đó, Meaulnes đã dặn tôi:
“Cậu cứ ở trong lớp; trong khi tôi giữ hắn, cậu lấy lại tấm bản đồ mà

hắn đã cướp của tôi.”

Vì vậy tôi ngồi ở một bàn nhỏ gần cửa sổ, đọc sách nhờ chút ánh sáng

chạng vạng cuối ngày. Ngồi đó tôi thấy hai người lặng lẽ dẹp những ghế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.