KẺ LÃNG DU - Trang 98

Meaulnes chậm rãi quay lại phía tôi, nói:
“Cậu nghe ra chưa, François? Anh ấy vừa đánh nhau, để chúng nó làm

cho bị thương vì chúng mình, trong khi chúng mình lại tính đưa anh ấy vào
bẫy.”

Rồi bỏ không dùng tiếng “anh” lạ tai đối với đám học trò ở Sainte-

Agathe, Meaulnes tiếp:

“Cậu là một người bạn chân chính.”
Và đưa tay ra.
Chàng kịch sĩ nắm lấy tay anh, đứng lặng một giây không nói gì, dáng

điệu nghẹn ngào bối rối. Sau đó với một vẻ tò mò nồng nhiệt, chàng nói
tiếp:

“Thế ra các cậu định đưa tôi vào bẫy. Thú quá nhỉ! Tôi cũng đã đoán

trước nên tự nhủ: họ sắp phải ngạc nhiên lắm khi lấy lại được bản đồ, lại
còn thấy tôi ghi chú thêm cho đầy đủ...”

“Ghi chú thêm?”
“Ồ đây này. Không hoàn toàn đầy đủ...”
Rồi bỏ cái giọng đùa bỡn, chàng ghé lại gần chúng tôi, nói nghiêm

trang và chậm rãi:

“Meaulnes ạ, đã đến lúc tôi phải nói ra với cậu: chính tôi cũng có tới

cái nơi mà cậu đã tới. Tôi có dự buổi lễ hội thú vị đó. Khi bọn học trò lớn ở
lớp kể cho tôi nghe cuộc phiêu lưu kỳ lạ của cậu, tôi đã nghĩ ngay đó là
trang viên bỏ hoang. Để coi lại xem có đúng không, tôi đã lấy cắp bản đồ
của cậu... Nhưng cũng như cậu, tôi không biết tên tòa lâu đài đó; không biết
lối trở lại đó; không biết rõ hết đường đi từ đây tới đó.”

Chúng tôi quấn lấy anh một cách vồn vã với cái vẻ tò mò nồng nhiệt

và bằng một tình bạn thắm thiết. Meaulnes háo hức gặng hỏi... Cả tôi và
anh đều cho rằng nếu nhiệt thành nài nỉ anh bạn mới, chúng tôi sẽ đẩy anh
tới chỗ nói ra hết những điều mà anh bảo là không biết.

Chàng trẻ tuổi vẻ vừa chán nản vừa bối rối đáp:
“Các cậu sẽ thấy, các cậu sẽ thấy, tôi có ghi trên bản đồ mấy chi tiết

mà các cậu không có... Tôi chỉ có thể làm được như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.