KẺ LÃNG DU - Trang 99

Rồi, nhìn thái độ hết sức cảm phục và sốt sắng của chúng tôi, anh

chàng vừa buồn vừa đắc ý nói:

“Ồ! Tôi muốn nói trước với các cậu rằng tôi không phải là một thằng

giống như bọn con trai khác. Ba tháng trước tôi đã muốn tự bắn một phát
đạn vào đầu, vì vậy các cậu mới thấy lớp băng quấn trên trán tôi đây, y hệt
một chàng vệ binh quốc gia ở sông Seine hồi 1870...”

Meaulnes thân mật hỏi:
“Rồi chiều nay lúc đánh nhau với bọn chúng, vết thương của cậu lại rỉ

máu...”

Nhưng chàng trẻ tuổi không lưu ý lời anh, tiếp tục bằng giọng tự mãn:
“Tôi muốn chết. Nhưng vì không chết được nên tôi tiếp tục sống cho

vui, như một đứa trẻ nhỏ, như một người Bohemian chính cống. Tôi từ bỏ
hết. Tôi không còn có cha, có chị em, không nhà cửa, không tình yêu chi
nữa... Hết sạch, chỉ còn những bạn chơi.”

Tôi nói:
“Nhưng những bạn chơi đó đã phản bội anh.”
Chàng hăng hái đáp:
“Đúng thế. Lỗi do một thằng tên Delouche. Nó đoán rằng tôi sẽ ăn

cánh với các cậu, nên làm cho bọn đàn em của tôi lúc đầu rất ngoan ngoãn
trở nên mất tinh thần. Đêm hôm qua các cậu đã thấy vụ tấn công chứ, thật
là điều khiển cực khéo, mọi sự diễn tiến gọn gàng. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa
từng tổ chức được một vụ nào có kết quả tốt như vậy...”

Anh chàng đứng im vẻ suy nghĩ trong một lúc, rồi nói tiếp, khiến cho

chúng tôi hoàn toàn không còn lầm tưởng gì về chàng:

“Chiều nay tôi đến với các cậu là vì một lý do mới nhận ra ban sáng:

chơi với các cậu thú hơn là với những đứa kia. Tên Delouche làm cho tôi
chán quá. Mới mười bảy tuổi đã muốn làm người lớn! Không có gì làm cho
tôi ghê tởm hơn điều ấy. Các cậu có nghĩ rằng chúng mình có thể tóm nó
được không?”

Meaulnes đáp:
“Được chứ. Nhưng cậu có ở đây lâu với chúng tôi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.