KẺ LÃNG DU - Trang 132

Thảm thương thay! Khung kính vẫn trắng xóa vì tấm
rèm che phía sau. Cho dù bây giờ cô gái ờ tòa lâu đài
bỏ hoang có mở cảnh cửa ra thì tôi đâu còn lời lẽ nào
để nói với nàng.
Cuộc phiêu lưu đã tan vỡ. Mùa đông năm đó đã khép
hẳn như một nấm mồ. Không chừng khi chúng ta chết
đi, cái chết sẽ đem tới chiếc chìa khóa cùng với đoạn kế
tiếp và là đoạn chót của cuộc phiêu lưu dang dở.
Seurel ơi, trước kia tôi yêu cầu cậu hãy nhớ đến tôi.
Bây giờ thì trái lại, tốt hơn hết là cậu hãy quên tôi đi.
Quên tất cả đi thôi...
Augustin Meaulnes.”

Rồi tới một mùa đông nữa, một mùa tang thương so với mùa đông

năm trước sống động bao nhiêu nhờ một sự sống kỳ bí: Quảng trường Nhà
Thờ vắng bóng những người Bohemian; sân trường mà lũ học trò đã bỏ
trống ngay từ lúc bốn giờ chiều... căn phòng nơi tôi một mình ngồi học
trong chán ngán...

Tới tháng Hai, lần đầu tiên trong mùa lạnh, tuyết bắt đầu rơi, hoàn

toàn chôn vùi cuốn tiểu thuyết phiêu lưu năm trước của chúng tôi, xóa nhòa
mọi vết tích, đảo lộn hết mọi lối đi. Như lời Meaulnes đã yêu cầu trong thư,
tôi sẽ cố gắng quên hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.