KẺ LÃNG DU - Trang 131

phiêu lưu đã chấm dứt, giống như anh cắt đứt với quá khứ vậy. Tôi mặc sức
viết thư cho anh nhưng không hề được hồi âm.

Khi tôi đậu Cao đẳng Tiểu học, anh có viết gửi tôi một câu chúc

mừng.

Tới tháng Chín, tôi được một anh bạn học báo cho biết Meaulnes có

về nghỉ hè ở nhà mẹ anh tại La Ferté-d’Angillon. Nhưng mùa hè năm đó
gia đình tôi được ông chú Florentin mời về nghỉ ở Vieux-Nançay. Do đó tôi
đã không kịp gặp trước khi anh trở lại Paris.

Cuối tháng Một tựu trường, trong khi tôi hăng hái một cách buồn nản

sửa soạn thi nâng cao với hy vọng năm sau sẽ được bổ làm giáo viên mà
khỏi phải học qua trường Sư phạm ở Bourges, thì nhận được bức thư cuối
cùng trong số ba bức vỏn vẹn Meaulnes đã gửi cho tôi:

“Tôi vẫn đi qua dưới khung cửa sổ. Và vẫn mong đợi,
tuy không hy vọng gì, chỉ bởi điên khùng thôi. Lúc cuối
thu, vào những ngày chủ nhật, khi trời sắp tối, tôi
không sao trở về nhà để đóng chặt cửa sổ phòng mình
lại mà không đi tới con đường lạnh giá đó trước, giống
như người đàn bà điên ở Sainte-Agathe cứ từng phút
lại ra đứng cửa ngóng trông về phía Nhà Ga, tay che
trên mắt, xem cậu con trai đã chết có trở về hay không.
Ngồi run rẩy, khổ sở trên ghế, tôi thả mình mơ tưởng sẽ
có người bước tới nhè nhẹ nắm tay tôi... Tôi sẽ quay
lại. Thì ra nàng. Nàng đơn sơ bày tỏ: “Em chậm mất
một chút.” Thế là bao nhiêu đau khổ, điên dại trước kia
đều tiêu tan hết. Chúng tôi cùng bước vào nhà. Chiếc
áo lông của nàng lạnh giá; tấm voan che mặt ướt sũng;
nàng đem theo mùi hương từ bên ngoài; khi nàng ghé
gần lò sưởi, tôi thấy băng đọng cả trên mái tóc, khuôn
mặt trông nghiêng với những đường nét tuyệt đẹp đang
cúi gần ngọn lửa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.