KẺ LÃNG DU - Trang 130

những khung cửa sổ mở rộng... Tận cùng gian phòng,
người ta trông thấy các ngọn đền trên bàn đã đẩy ra xa
đôi chút bóng tối nóng hổi của mùa hạ... Chao ơi! Nếu
khung cửa sổ tối đen của Yvonne de Galais cũng được
thắp sáng thì tôi tin mình sẽ dám trèo cầu thang, tới gõ
cửa bước vào phòng...
Cô gái mà tôi đã nói chuyện vôi cậu trong thư trước
vẫn còn, cũng đang trông đợi như tôi. Tôi nghĩ rằng cô
ta có quen biết với những người trong nhà đó nên tới
hỏi chuyện.
Cô ta đáp:
“Tôi biết trước kia vẫn có một cô gái và cậu em trai tới
đây nghỉ lễ. Nhưng được tin rằng cậu em đã bỏ trốn
khỏi tòa lâu đài của cha mẹ và không ai có thể tìm thấy,
còn cô gái thì đã lấy chồng. Bởi vậy căn nhà bao giờ
cũng đóng kín cửa.”
Tôi bỏ đi. Độ mười bước, bỗng vấp phải hè phố suýt
ngã. Đến đêm hôm qua khi đám trẻ con và các phụ nữ
dưới sân đã hết ồn ào để tôi có thể ngủ thì tôi lại bắt
đầu nằm nghe tiếng xe ngựa ngoài phố. Thỉnh thoảng
mới có một cái chạy qua. Nhưng khi cái này vừa đi
khỏi, tôi lại chờ đón cái sắp tới: tiếng lục lạc, tiếng
móng ngựa gõ trên mặt đường... cứ thế tiếp diễn: thành
phố vắng bóng người, mối tình bị tan vỡ, đêm dài
không hết, mùa hè, cơn sốt...
Seurel bạn ơi, tôi đang trong một cơn khốn quẫn.
Augustin.

Tuy vậy trong thư không thấy bộc bạch chút nào tâm sự, Meaulnes

chẳng cho tôi biết tại sao bấy lâu anh im lặng, cũng không nói cho hay nay
anh tính làm gì. Tôi có cảm tưởng anh muốn cắt đứt liên lạc với tôi vì cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.