KẾ LÃO BÀ - Trang 131

"Phải rồi, là con ông nên nó giống ông.. tôi chỉ đẻ thuê thôi. Tiểu màn

thầu, mẹ nói thế nào rồi, không được ngồi bệt xuống đất cơ mà!!"

Viễn cảnh trong đầu khiến Ninh Dương cười lạnh. Cậu ngẩng lên nhìn

sườn mặt tinh xảo của Trạch Vũ, trên trán lại hạ cánh một nụ hôn đầy ôn
nhu. Trạch Vũ vẫn là như vậy, những lúc ở cùng nhau đều tận dụng mọi cơ
hội để hôn cậu. Ninh Dương lại hướng mắt về phía xa, trầm mặc chiêm
ngưỡng khung cảnh đẹp đẽ mà như nhìn thấy tương lai của mình. Còn về
phần Trạch Vũ, y không biết được rằng Ninh Dương cũng đang nhìn thấy
một viễn cảnh giống mình, chỉ lặng lẽ vòng tay xoa xoa vùng bụng phẳng lì
của cậu thở dài. "Mình nghĩ gì vậy, Ninh Dương không thể mang thai,
những ước vọng này tuy đẹp nhưng không bao giờ có thể đạt được, thật
đáng tiếc..."

Hai người đứng cạnh nhau trong đêm lạnh, cùng nhìn về một hướng

nhưng lại không cùng thấy được một tương lai..Giữa họ vẫn còn một
khoảng cách, không dài rộng như giang sơn cũng không nhỏ bé như con
người, nó chỉ là một bí mật nho nhỏ mà người này không nói ra, kẻ kia
cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được....

Hạnh phúc là gì?

Bạn và tôi luôn không ngừng tìm kiếm nó nhưng hạnh phúc chưa một

lần xuất hiện đủ hình hài trước mắt chúng ta cả..

Với tôi, hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi ngày về đến nhà, có một người

đang đứng trong bếp chờ đợi tôi trở về...

Hạnh phúc là trên chuyến xe cuối ngày giữa dòng người đông đúc, tôi

nhìn thấy một gương mặt thân thuộc và nhận ra trong lòng mình có một
người quan trọng đến thế nào...

Hạnh phúc là mỗi sớm mai mở mắt ra, được nhìn thấy gương mặt của

người đó say ngủ bên cạnh mình...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.