KẾ LÃO BÀ - Trang 135

-Thứ đó quá to...Đâm chết tôi rồi...Chậm lại...

Trong căn phỏng nhỏ ấm áp là cảnh xuân vô hạn. Hai người làm tới

làm lui đổi qua không biết bao nhiêu tư thế, đến khi ôm nhau ngủ Trạch Vũ
vẫn không thèm rút côn thịt của y ra. Khi trời sáng rõ mặt người, Ninh
Dương chậm chạp mở mắt ra nhìn đồng hồ trên điện thoại của Trạch Vũ
mới biết lúc đó là 7h sáng, khẳng định mẹ đã sắp dậy rồi a...

Ninh Dương vỗ vỗ Trạch Vũ tỉnh dậy, gào khóc đòi y rút thứ ở trong

mình ra. Côn thịt đi ra phát ra tiếng phốc xuy ái muội, còn kéo theo ít tinh
dịch chưa khô. Trạch Vũ lấy khăn giấy lau tạm tinh dịch tràn ra ở tiểu huyệt
cho Ninh Dương, giúp cậu mặc quần áo vào. Ninh Dương rón rén đi về
phòng mẹ định đi vào, không ngờ trong bếp lại phát ra tiếng nói khiến cậu
giật mình suýt rơi tim ra ngoài:

-Anh giỏi lắm. Sao không ôm chồng ngủ thêm tí nữa, đi tìm bà già này

làm gì.

-Mẹ...Con xin lỗi...

Thẩm phu nhân thở dài, kêu Ninh Dương đi đánh răng rửa mặt. Con

trai bà dám ngang nhiên rời phòng về ngủ với Trạch Vũ như thế, không
phải là đã mê y đến chết rồi sao. Bà nuôi con trai chừng ấy năm, nó lại
không xem bà bằng người đàn ông xa lạ đang nằm ở trong phòng kia, thật
làm bà tức chết. Bà hành hạ quả trứng luộc trên tay, đến khi nó trở về với
đĩa salad đã không còn nguyên hình dạng...

Trước khi ăn sáng, Trạch Vũ và Ninh Dương bị mẹ lôi ra giáo huấn

một bài dài dằng dặc. Hai người chỉ có thể im lặng ngồi nghe, tai bị mắng
nhiều đến nỗi ù ù cạc cạc cả ra. Sau bữa ăn, Ninh Dương luyến tiếc ôm lấy
mẹ tạm biệt, theo Trạch Vũ ra xe.

Thẩm phu nhân đứng ở cửa nhìn Trạch Vũ mở cửa xe cài dây an toàn

cho Ninh Dương, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ. Bà sinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.