KẾ LÃO BÀ - Trang 179

Ninh Dương còn đang lo lắng không thôi, chợt nhớ ra nhà mình có

một tổng tài tuy mặt dày nhưng siêu cấp giỏi giang, y không giỏi toán thì
còn ai giỏi? Nghĩ thế, cậu giống như rũ bỏ được một nửa gánh nặng, tâm
trạng cũng có phần thoải mái hơn. Sau khi dán lịch thông báo lên bảng tin
cuối lớp, Ninh Dương nhắn tin cho Trạch Nghi dặn dò cậu ấy đừng để bản
thân quá suy sụp, trước mắt kì thi mới là mối quan tâm hàng đầu. Nhận
được tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ "ừ" của Trạch Nghi, Ninh Dương cũng
không phật ý. Hiện tại tâm lý của Trạch Nghi không ổn định, chịu nhắn lại
cho cậu cũng là bước tiến lớn rồi.

Tối hôm đó Trạch Vũ ngồi trong phòng làm việc ôm tiểu hồ ly ngồi

trên lòng mình, đón nhận những trái nho cậu đưa lên môi ăn ngon lành, tâm
trạng không thể cao hứng hơn. Ninh Dương gỡ từng trái nho chốc chốc lại
đưa cho Trạch Vũ, vừa ăn nho vừa ân cần hỏi:

-Trạch Nghi không sao chứ?

-Nó ổn hơn nhiều rồi, ăn uống cũng thoải mái hơn, sớm nhất ngày mai

là có thể đi học.

-Đúng là ba con trò chuyện với nhau có khác. Người hiểu Trạch Nghi

nhất chỉ có ông.

Trạch Vũ hôn hôn lên đôi môi ngòn ngọt vị nho của vợ yêu, xoa xoa

thắt lưng cho cậu, dùng tông giọng trầm khàn nói:

-Tôi một tay nuôi lớn nó, từ nhỏ đến lớn trong nhà ngoài cô giúp việc

ra chỉ có hai người. Ba mẹ tôi đều ở bên Mỹ, mỗi quý cùng lắm cũng về
thăm nó được một lần, mà bạn bè cùng lớp cũng không ai dám thân cận nó.
Những người chơi với nó quá nửa là vì muốn dựa dẫm vào gia thế của
chúng tôi, thành ra Trạch Nghi từ bé đã rất thiếu thốn tình cảm. Tôi cũng
bận rất nhiều việc nhưng vẫn luôn phải sắp xếp thời gian dành cho nó,
mong nó không cảm thấy cô đơn. May mắn là Trạch Nghi cũng rất hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.