KẾ LÃO BÀ - Trang 190

điểm thêm hai cái cầu goal bé xinh cùng cột bóng rổ cao ngất thực sự mang
lại cảm giác ấm áp. Cậu nhìn qua kính trước, thấy được căn biệt thự đóng
cửa im lìm, hàng chục cửa sổ không có một ánh đèn, không nhịn được quay
sang nhìn Trạch Vũ.

Y lấy bàn tay của Ninh Dương từ trong túi ra, dịu dàng hôn lên mu

bàn tay mềm mại, nở một nụ cười cả đời này Ninh Dương không thể quên
được.

-Chào mừng em trở về nhà!

"Nhà?"

Ninh Dương giật mình, não bộ đình trệ ngay lập tức vận động hết

công suất. Thì ra bất ngờ của Trạch Vũ chính là biệt thự của Trạch gia.
Ninh Dương nhận ra, để sở hữu một căn nhà tráng lệ như vậy thì trong
thành phố này ngoài Trạch gia ra còn có thể là ai? Cậu bất chợt cảm thấy
run sợ, nhưng đến khi nhớ ra Trạch Nghi đã đi Thiên Tân từ buổi chiều thì
dây thần kinh mới chùng xuống, nhịp thở dần dần lấy lại như ban đầu.
Trạch Vũ xuống xe đi qua bên kia mở cửa, giúp Ninh Dương tháo dây an
toàn, ghé môi vào tai cậu thì thầm:

-Vợ ơi, em có thể giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện được không?

Dù không hiểu ý tứ của Trạch Vũ, Ninh Dương cũng ngây ngô gật

đầu. Cậu bỗng nhiên cảm thấy có hai cánh tay cường tráng luồn xuống bên
dưới thân, nhấc bổng mình lên giống như bế công chúa, mang cậu ra khỏi
xe. Ninh Dương sợ hãi vòng tay qua cổ người kia để giữ thăng bằng, tròn
mắt nhìn y quên cả chớp.

Trạch Vũ bế Ninh Dương qua con đường dài lát đá đi đến cửa chính,

dừng lại một chút cúi xuống nhìn cậu. Trong ánh sáng mơ hồ, Ninh Dương
có thể nhìn thấy gương mặt của Trạch Vũ giống như có thật nhiều ma lực,
khiến cho trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của cậu vô thức nảy lên từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.