Cậu còn đang mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì thân thể nhỏ
nhắn đã được một vòng tay bao lấy, mùi hương nam tính thân thuộc cứ thế
tràn vào hai cánh mũi khiến cho cậu thoải mái vô cùng. Ninh Dương gỡ
chăn ra cho người kia chui vào, còn mình thì ngồi trong lòng y cọ cọ, nhiệt
tình hưởng thụ hơi ấm của vòng tay ấy.
Trạch Vũ mang hoa quả vào cho vợ yêu, thấy cậu suy tư bên cửa sổ
đáng yêu đến động lòng, không kìm được đi tới ôm tiểu bảo bối vào trong
ngực. Y yêu người này chết đi được, tình yêu của y lớn đến nỗi sự tồn tại
của Ninh Dương đã trở thành một phần máu thịt của y,Cậu vui y cũng vui,
cậu có tâm sự y cũng chẳng thể nào vui cho nổi. Hiện tại nhìn Ninh Dương
buồn bã, trong tim y giống như có hàng trăm mũi dao cọ xát đau đớn vô
cùng. Y chậm rãi siết chặt vòng tay, hôn hôn gò má trắng mịn rồi dịu giọng
hỏi.
-Em lại có tâm sự gì sao?
Ninh Dương lắc đầu, tựa người lên lồng ngực cường tráng của Trạch
Vũ, cố gắng nở một nụ cười an ủi y. Cậu chớp chớp đôi mắt to tròn, dùng
ánh mắt đầy yêu thương đối diện với đối phương.
-Tôi có nghĩ đến một chuyện, nhưng mà giờ nghĩ lại thấy mình cả nghĩ
rồi.
-Có chuyện gì thì phải nói với tôi, đừng giữ ở trong lòng... Chúng ta là
phu thê, giữa phu thê thì không nên có khoảng cách. –Trạch Vũ nhếch môi
cười, khẽ cụng trán vợ yêu lắc lắc nhẹ.
-Đâu ra vậy, chúng ta còn chưa kết hôn mà. –Tiểu bảo bối phồng môi
phụng phịu, đáng yêu đến nỗi Trạch Vũ cúi xuống hôn chóc một cái, lại
càng đem cậu giấu kĩ trong lòng. Y vui vẻ cắn cắn chóp mũi khả ái của
người kia, trong thanh âm thật tự nhiên có mấy phần ôn nhu.
-Hay mai mình tổ chức đám cưới luôn đi, đem em gả cho tôi...