-Nói lại lần nữa!
-À..là đem tôi gả cho em...-Trạch Vũ muối mặt sửa lại câu nói của
mình. Y không phải thê nô công, nhưng y thừa hiểu đạo lí "đội vợ lên đầu
là trường sinh bất lão", chiều vợ một tí thì tính phúc nhà mình được yên,
ngu gì mà không thử...
Ninh Dương hài lòng với câu đính chính của Trạch Vũ, mái đầu đen
bóng gật gù tán thưởng. Cậu vươn tay lấy đĩa hoa quả, xiên một miếng lê
đưa đến bên môi y. Lê rất ngọt và mọng nước, cậu sau đó cũng ăn lấy một
miếng, biểu lộ trên mặt không giấu nổi hạnh phúc.
-Ninh Dương này, dạo gần đây em thích ăn hoa quả hơn trước nhiều
nhỉ. Số cam chúng ta mua ở siêu thị lần trước chưa đến một tuần đã không
còn một quả, mà tôi còn chưa biết hình dạng cái múi cam nó thế nào nữa.
-Tại lúc đợi ông làm việc, tôi xem phim thấy buồn miệng nên ăn,
không ngờ lúc hết phim đã ăn hết cả hộp rồi...-Ninh Dương xấu hổ giải
trình, miếng lê tiếp theo đã chui tọt vào miệng không còn bóng dáng.
Trạch Vũ hôn hôn khóe môi vương lại nước lê ngọt ngào, vuốt ve mái
tóc mượt mà của cậu.
-Ăn nhiều hoa quả là tốt, nhưng cam quít ăn nhiều quá cũng không có
lợi đâu.
-Tôi sẽ lưu ý. –Tiểu hồ ly chỉ qua mấy phút đã xử lí hết sạch đống lê,
chuyển qua bóc quít ăn. Quít dù rất chua cậu cũng không thấy phiền, càng
ăn lại càng thèm, chỉ trong một phút đã ăn hết một quả. Trạch Vũ không
ngờ sức ăn của vợ lại có thể mạnh mẽ đến thế, y bóc quít cho vợ hết quả
này đến quả khác, mắt tròn mắt dẹt nhìn đống vỏ quít trên đĩa.
Y đang đưa nốt múi quít cuối cùng đến bên môi vợ yêu thì điện thoại
ở túi quần rung, y nhanh chóng cầm lên nhấn nút nghe.