KẾ LÃO BÀ - Trang 26

thước thì cái của Ninh Dương chẳng khác đứa trẻ năm tuổi là mấy, quy đầu
to bằng quả trứng gà màu tím sẫm, những đường gân nổi lên co giật thoạt
nhìn thập phần dữ tợn. Ở khoảng cách này, Ninh Dương vẫn cảm thấy nhiệt
độ nóng hừng hực từ thứ đó tỏa ra, thật giống như cái chùy sắt được nung
đỏ.

Cậu quả thật khóc không thành tiếng, nghĩ đến cái thứ khủng khiếp đó

mà đâm vào bên trong cúc huyệt non nớt bé nhỏ của mình thì sẽ đau đớn
đến thế nào. Chưa nói đến độ dài đó, nếu vào hết thực sự sẽ đâm vào đến tử
cung... Ninh Dương khép chặt hai chân lại, sợ hãi nói:

-Thứ đó của ông..quá lớn...không thể đi vào đâu..tôi sẽ rách ruột mà

chết...

Trạch Vũ cười xấu xa, túm lấy cổ chân Ninh Dương kéo lại, một lần

nữa áp chế cậu.

-Em là vợ tôi, làm sao tôi có thể để em chết được? –Nói xong lại phủ

môi mình lên môi Ninh Dương một lần nữa, đặt thứ đó tại cửa huyệt chậm
rãi ma sát.

Ninh Dương túm chặt ga giường, nghĩ đến khi Trạch Vũ thực sự tiến

vào mà mình chết thì cha mẹ sẽ phải trông cậy đến ai.. Sau một hồi, cậu cắn
răng hạ quyết tâm: "Mình nhất định phải sống, chẳng qua là tiến vào rồi ma
sát vài cái thôi mà, ông ta vào không nổi cũng sẽ tự mình rút ra, sau đó sẽ
chán ghét và từ bỏ mình, khi đó mình sẽ được giải thoát.."
(#Ngưng_ảo_tưởng =)))

Nghĩ đến đó, Ninh Dương mới lấy được chút can đảm. Cậu nhắm mắt

chờ đợi khoảnh khắc đó. Khi cảm nhận được thứ nóng hừng hực kia bắt
đầu chen vào cửa huyệt, tim liền nảy lên một cái. Lí trí còn sót lại khiến
cho cậu mới nhớ ra một điều, mở mắt ra vỗ vỗ vai Trạch Vũ.

-Ông..có thể.. mang bao vào được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.