KẾ LÃO BÀ - Trang 320

nhắn đu lên người thiếu niên, cánh tay vòng qua cần cổ vững chãi bấu chặt
lấy, cả thân người dán sát lên cơ thể săn chắc của đối phương. Đôi môi
hồng hào của thanh niên gắt gao bắt lấy cánh môi mềm mại kia, từ nơi tiếp
hợp có thể loáng thoáng thấy được hai chiếc lưỡi quyện vào nhau dây dưa
không dứt. Hương vị ngọt ngào cùng hơi thở âm ấm phả lên mặt khiến cả
hai ngây dại, thần trí một lượt quăng lên chín tầng mây. Thiếu niên vội
vàng đỡ lấy thắt lưng của người kia, càng thuận lợi để anh cường hôn cậu.

Chiếc kim đồng hồ tích tắc nhích từng chút một, đến khi hai người rời

nhau ra, đôi môi của cả hai đều đã sưng đến phát đau. Thiếu niên đặt đối
phương xuống, chậm rãi lùi về sau một chút để nhìn anh cho thật rõ. Trước
mắt cậu vẫn là Tiêu Nhật Hạ, chàng trai si tình theo đuổi cậu không biết
mệt mỏi ngày nào, nhưng bây giờ anh đã là một người đi qua thanh xuân,
những nét ngây thơ trên khuôn mặt đang dần dần biến mất đi, thay vào đó
là những nét đẹp mặn mà của một nam nhân trưởng thành. Cậu hướng đến
người kia nở nụ cười dịu dàng, tay thật tự nhiên vuốt lại mấy lọn tóc rối
bên sườn mặt của anh.

-Nhật Hạ, anh đã đến rồi.

-Thì ra cậu không quên.. tôi còn tưởng cậu không đến...- Nhật Hạ nức

nở buông ra từng chữ, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Thiếu niên thấy vậy liền ôn nhu xoa xoa gò má ướt nhẹp của đối

phương, nụ cười nhàn nhạt như gió xuân trong giây phút này thật giống nụ
cười của một thiên thần, chảy tràn trong lòng người một dòng nước ấm
ngọt ngào...

-Tôi luôn giữ lời hứa.

-Cảm ơn cậu. -Nhật Hạ vì nụ cười của đối phương mà ngừng khóc,

thẳng lưng đối diện với Trạch Nghi. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ
lâu lắm rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.