KẾ LÃO BÀ - Trang 322

ấu trĩ của mình. Sau tất cả, người tôi cảm thấy có lỗi nhất chính là anh, tôi
vốn nghĩ rằng chỉ cần dùng tình cảm là có thể bù đắp được. Thế nhưng, như
vậy là không công bằng với anh, anh xứng đáng với một người tốt hơn tôi,
người sẽ yêu thương anh vô điều kiện, ở bên cạnh anh chăm sóc cho anh...

-Đừng nói nữa mà, tôi chỉ cần cậu thôi, tôi chỉ cần một mình cậu thôi

Trạch Nghi!

Nhật Hạ bất chấp hết tất cả ôm chầm lấy Trạch Nghi như muốn khảm

cậu vào thân thể mình, gào khóc thật to để giải tỏa những ấm ức trong lòng.
Cho đến cùng, cậu vẫn không thích anh, trái tim trong lồng ngực kia vẫn
lãnh đạm như ngày nào, đều đều trầm ổn không có lấy một nhịp sai
lệch...Câu trả lời quá đỗi thành thật, điều đó làm Nhật Hạ như chết lặng, hai
tay buông thõng vô lực như đánh rơi một thứ gì đó trân quý lắm.. Anh và
cậu đứng đối diện với nhau nhưng lại giống như là cách nhau một thế giới,
không phải là khoảng cách địa lí mà chính là khoảng cách ở trong tim..Ván
bài này, Nhật Hạ đành chấp nhận..mình đã thua rồi...

Trạch Nghi chậm rãi chỉnh lại chiếc khăn choàng bị tuột ra của Nhật

Hạ, dịu dàng nói.

-Không được tùy tiện nói ra những lời như vậy, người ấy sau này biết

được sẽ rất buồn.

-Không thể là cậu sao?

Cái lắc đầu của Trạch Nghi giống như một mũi dao sắc bén đâm trúng

vào nơi trọng yếu nhất của Nhật Hạ. Trong phút chốc, Nhật Hạ tưởng
chừng như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình, bao nhiêu mơ ước, viễn vọng
anh ôm ấp đều một lượt vỡ tan như bong bóng xà phòng. Lồng ngực anh
giống như trái bưởi bị rút hết nước, mỗi lần thở ra hít vào đều đau đớn đến
cùng cực.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như vậy.."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.