KẾ LÃO BÀ - Trang 323

Nội tâm của anh không ngừng gào thét, hình ảnh trong tầm mắt lúc

này chợt nhạt nhòa đi...

-Tôi có thể chờ mà...Xin cậu đấy...

Nhật Hạ nói qua những tiếng nức nở, nước mắt rơi lách tách xuống

nền gạch, quẩn quanh trong không gian vắng lặng thấm đẫm một màu thê
lương. Ở bên này, Trạch Nghi cũng không thoải mái gì cho cam. Cậu biết
điều mình đang làm sẽ có tác động lớn lao thế nào đến Nhật Hạ, thậm chí
ngay cả trên đường đến đây cậu cũng không có đủ dũng khí để nghĩ tới
những điều sắp xảy đến. Ngay tại giây phút cậu hôn Nhật Hạ, cậu đã quyết
định đánh cược một ván cuối, nếu trái tim mình rung động tại thời điểm ấy,
cậu sẽ thay đổi đáp án của mình. Thế nhưng rốt cuộc cũng không có gì xảy
ra cả, Nhật Hạ không phải là người thuộc về cậu, cho nên cậu phải giải
thoát cho anh ấy khỏi tình yêu không có kết qủa này. Hạnh phúc một đời
của Nhật Hạ phụ thuộc hoàn toàn vào sự cương quyết của cậu, vậy nên cho
dù anh có đau khổ trong lúc này đi chăng nữa, cậu cũng nhất quyết không
lung lạc.

-Đừng phí hoài công sức và thời gian của bản thân của anh vì tôi. Hãy

để dành tấm chân tình của mình cho một người tốt hơn tôi được không?
Anh nhất định phải hạnh phúc, Nhật Hạ, như thế tôi mới không phải ân
hận...

-Trạch Nghi!!!

Nam thanh niên tựa đầu vào ngực người kia khóc nấc lên....Vầng

dương đỏ chói trên đỉnh đầu dần thu về chân trời xa xăm, trả lại những
khoảng trời đen thẫm trong veo không một gợn mây. Những bóng đèn
trong khuôn viên trường đã bắt đầu sáng lên, ánh sáng nhu hoà phủ lên hai
thân ảnh đứng bên cạnh nhau trong không gian u tịch, đổ những chiếc bóng
dài trên nền gạch....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.