KẾ LÃO BÀ - Trang 402

-Đừng nhìn tôi như vậy.

-Xin lỗi..tôi vẫn luôn thích nhìn em ăn, không nhịn được...

Ninh Viễn trầm mặc thưởng thức những đường nét diễm lệ trên gương

mặt người kia, nhìn đôi môi mọng mềm đều đều hé ra đón lấy những thìa
súp mà thấy ngứa ngáy trong lòng. Cho đến bây giờ anh vẫn không quên
được nụ hôn vụng trộm ngọt ngào ngày hôm đó, tư vị tình ái đầu đời giống
như một phần kí ức đã khảm sâu vào da thịt anh, muốn quên cũng không
thể nào quên được. Nụ hôn ngắn ngủi, lại chỉ đến từ một phía nhưng chừng
đó cũng đủ làm anh thoả mãn rồi. Ninh Viễn thầm nghĩ, sau đó lại tự cười
nhạo chính mình...có lẽ nào suốt cả đời này anh vẫn không thể quên được
người này chăng?

Ninh Dương cố gắng nhét nốt vài thìa súp vào miệng cho xong, đang

loay hoay lấy khăn ăn lau miệng thì một bàn tay to rộng đã nhẹ nhàng lau
đi chút súp vương lại trên khoé môi của cậu, sau khi thu trở về còn hạ cánh
lên đôi môi của người đối diện. Hành động nhỏ này làm Ninh Dương ngỡ
ngàng, tay còn cầm chiếc nĩa buông rơi một tiếng ba thanh thuý lên mặt
bàn.

-Ninh Viễn, con mẹ nó anh là đồ khốn nạn!!!

Mất vài giây Ninh Dương mới chắc chắn câu nói khiếm nhã vừa rồi

không phải là do mình nói ra, chưa kịp định thần thì bàn ăn đã bị hất đi
không thương tiếc, bát đĩa rơi xuống đất loảng xoảng đến đau cả tai.

-Ninh Dương em có làm sao không?

Nam nhân hoảng hốt đứng bật dậy khỏi ghế ôm chầm lấy thân thể run

lẩy bẩy của cậu, khẩn trương kiểm tra một lượt để chắc chắn không có
thương tích gì, bừng bừng nộ khí hướng đến kẻ gây rối kia quát lớn.

-Liêu Hân cậu điên rồi sao? Em ấy mà bị thương tôi sẽ giết cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.