KẾ LÃO BÀ - Trang 547

gánh tất cả, đến một lúc nào đó sẽ khuỵ ngã...Anh không dám nghĩ đến,
cũng không dám mường tượng đến, chỉ có thể lặng lẽ ôm người kia thật
chặt...

"Ân Phàm... Đừng lo cho em.. Em vẫn ổn mà. Không phải kinh doanh

là mơ ước của anh sao, đừng vì em mà bỏ lỡ cơ hội của mình."

""Em vẫn ổn mà", những lời này là thật lòng ư? Em ấy đã nói dối bao

nhiêu lần vậy", Ân Phàm cắn chặt răng, lồng ngực đột nhiên thắt chặt lại.
Anh nhớ lại trước kia bản thân đã dự định nghe lời Nhật Hạ dừng làm quản
lí đi theo con đường kinh doanh, thực hiện ước mơ ngày trước của mình.
Nhưng một ngày nọ, anh tận mắt nhìn thấy bảo bối lại nói dối anh bỏ bữa,
tranh thủ luyện tập bài biểu diễn cho show truyền hình, suýt nữa ngất lịm đi
trong phòng tập. Kể từ giây phút hốt hoảng bế cậu về phòng nghỉ, anh đã
hạ quyết tâm một lần và mãi mãi, vĩnh viễn ở lại bên cạnh cậu, chăm sóc
cho cậu...

Làm một viên quản lí thấp kém thì sao, âm thầm đứng sau hào quang

của cậu có là vấn đề gì to tát đâu. Anh không cần đến những thứ hạnh phúc
xa vời khác, anh chỉ biết rằng, chỉ cần bảo bối đau một, bản thân mình sẽ
đau gấp mười, gấp trăm lần. Anh không cần câu nói "Em vẫn ổn mà" ấy,
điều anh mơ ước hơn hết thảy là hạnh phúc của bảo bối, là nụ cười của cậu
năm ấy..

Năm tháng nghiệt ngã đã lấy mất nụ cười đó, mỗi lần thấy cậu cố gắng

gượng cười, trong tim anh đều giống như có một mũi dao nhộn nhạo, cắt
lên da thịt những vết thương sâu hoắm. Anh không thể hiểu nổi, vì không
muốn người khác lo lắng, hay vì sợ rằng sẽ không ai thấu hiểu, bảo bối
ngốc nghếch hết lần này đến lần khác nói dối anh, nói rằng bản thân mình
rất ổn. Anh không thể chịu đựng được, những lời nói dối đó của cậu... Nghĩ
đến đó, vòng tay rắn rỏi lại tự động xiết chặt hơn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.