Trạch Vũ hiện lên một tia sáng mờ nhạt, y không những không dừng lại mà
bắt lấy đùi non của Ninh Dương giữ chặt, lực đạo trên tay kia cũng tăng
thêm, hết sờ soạng nắn bóp thì lên xuống, đầu lưỡi trong tiểu huyệt cũng
phối hợp theo tiết tấu mà thâm nhập vào càn quét. Chẳng mấy chốc, tầm
mắt thiếu niên mờ mịt đi, cậu run rẩy bắn ra mật dịch lên mặt của Trạch
Vũ, thét lên một tiếng thanh thúy:
-Trạch Vũ!!!!
Trong tròng mắt ngầng ngậc nước của Ninh Dương, cậu chỉ thấy
Trạch Vũ khẽ hôn nhẹ lên miệng nhỏ phía bên dưới, đứng dậy lấy khăn
giấy lau mặt, tiện thể lau đi số tinh dịch còn vương lại trên mép đùi non.
Cậu vô lực buông một câu, không khỏi làm Trạch Vũ chấn động:
-Tôi xin lỗi.
Trạch Vũ ôm lấy Ninh Dương lau đi nước mắt cho cậu, giúp cậu mặc
lại quần.
-Không sao. Em không có lỗi gì cả. Là tôi tự nguyện mà.
Ninh Dương sau đó được Trạch Vũ bế xuống đặt lại về chỗ ngồi, tận
hưởng sự chăm sóc đặc biệt của y. Những món ăn sau đó đã được dọn đến,
tỏa mùi hương ngào ngạt. Trạch Vũ không ăn nhiều, chỉ lẳng lặng gắp thức
ăn vào bát của Ninh Dương. Y trầm mặc nhìn ngắm người tình bé nhỏ của
mình ăn, trong lòng cư nhiên lại cảm thấy hạnh phúc.
Sau bữa ăn, hai người về nhà. Cửa vừa khóa lại, Trạch Vũ đã ôm lấy
Ninh Dương từ đằng sau, mỉm cười nói:
-Em tắm trước đi..hay là để tôi tắm chung..Sẽ tiết kiệm được rất nhiều
thời gian.