KẺ NẶN BÓNG - Trang 110

ra khỏi giường và mặc quần áo vào. Cuốn sổ tay của cô để mở trên bàn;
dòng chữ mà cô ghi lại từ nhật kí của Wick, vẫn nguệch ngoạc trên trang
giấy. Cô nhét nó vào chiếc túi đeo vai. Hôm nay cô sẽ giải câu đố này.

Khi cô mở cửa phòng ra, tiếng lải nhải của dì Rosa đã vọng khắp

mấy tầng nhà.

“Tiếng ồn gì thế ?” , mặt của Timothy thò ra khỏi lan can tầng trên.
Sierra mỉm cười. “Bà dì ngớ nhẩn của em đấy. Xin lỗi nhé. Em khác

chắc bà ấy là minh chứng cho dòng máu chó sói của gia đình em.”

“Ồ, haha !” , Timothy đỏ mặt. “Phải đấy. Được rồi, anh chỉ muốn

đảm bảo mọi chuyện đều ổn.”

Ổn không phải từ mà cô sẽ dùng, những Sierra vẫn cười và vẫy

chào khi cô bước xuống cầu thang. “Vẫn ổn như mọi khi !”

Maria Santiago trông thật kiệt sức; những nếp nhăn trên khuôn mặt

bà đột nhiên hằn sâu và rõ rệt hơn. “Con định đi đâu đấy, con gái ?”

Sierra dừng lại ở cửa và đảo mắt. “Ra ngoài ạ.”
Ấm cà phê sôi lên sùng sục. “Con muốn một tách cà phê không, con

yêu ?”

Sierra quay lại. “Không, mẹ ạ, con muốn nói chuyện về những gì

đang xảy ra quanh đây.”

“Ý cháu là sao ?” , dì Rosa hỏi.
Sierra vẫn không rời mắt khỏi mẹ mình. “Cháu khá chắc là mình

đang không nói chuyện với dì đâu, dì Rosa.”

Rosa thảng thốt.
“Sierra” , Maria nhắc nhở. “Đừng vô lễ với dì con như thế.”
“Con đã muốn nói chuyện về những gì xảy ra quanh đây đến cả vài

năm rồi” , Sierra nhắc lại. “Con muốn biết sự thật về ngoại và những Người
nặn bóng.”

Những lời của Sierra ngưng đọng trong không gian trong giây lát.
“Sự thật” , Rosa nói, “là ngoại của cháu bị điên. Ông ấy đã điên

trước khi bị tai biến, và giờ chỉ điên hơn thôi. Cháu nghe dì nói chứ ?
Ngoại của cháu đã mất trí. Ông ấy đã mất trí từ lâu rồi. Em không nhớ nổi
có lúc nào ba nói chuyện có lí lẻ cả - chị thì sao, Maria ? Ông ấy đã líu lo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.