KẺ NẶN SÁP - Trang 102

Anh ta đung đưa chiếc xẻng rán, “Tôi đang nấu bít tết xốt tiêu đen ăn kèm

rau củ hấp sơ và khoai tây chiên bơ.”

“Hoan hô,” cô nói.
“Có đủ cho hai người đấy.”
Roz mỉm cười, “Đó là một lời mời hay một thể thức tra tấn vậy?
“Một lời mời.”
Cô chầm chậm quay lại, “Nói thật, tôi đang đói ngấu đây.”
Hawksley khẽ nở nụ cười khiến khuôn mặt sáng bừng, “Vậy có gì mới

nào?” Anh ta dẫn cô vào nhà bếp rồi kéo một chiếc ghế đến bên bàn, và nhìn
cô đầy trách cứ trong lúc bật bếp ga, mấy chiếc chảo bên trên đã sôi liu riu.
“Trông cô như thể đã mấy ngày rồi chưa được bữa nào tử tế ấy.”

“Đúng là thế mà.” Cô nhớ lại lời cảnh báo của viên cảnh sát trẻ. “Anh là

đầu bếp giỏi đấy chứ?”

Hawksley không trả lời, vẫn quay lưng lại, khiến Roz thấy hối hận vì đã

hỏi. Nói chuyện với người đàn ông này cũng đáng sợ hệt như với Olive vậy.
Mỗi lần thốt ra điều gì, thần kinh của cô đều căng lên như dây đàn. Roz lẩm
bẩm cảm ơn khi được Hawksley rót cho ly rượu vang, rồi yên lặng suốt năm
phút, bứt rứt tự hỏi phải làm sao để mở đầu câu chuyện. Cô vô cùng băn
khoăn, liệu anh ta có vui vẻ chào đón cuốn sách của cô về Olive hay không.

Hawksley đặt miếng bít tết lên mấy chiếc đĩa ấm, rải khoai tây chiên, đậu

Hà Lan và cà rốt bao tử hấp xung quanh, cuối cùng rưới lên trên một ít xốt
múc ra từ chảo.

“Xin mời,” Hawksley đẩy nhanh một chiếc đĩa ra trước mặt Roz, rõ ràng

không nhận thấy vẻ căng thẳng của cô, “Ăn đi, nó sẽ giúp má cô hồng hào
hơn đấy.” Anh ta ngồi xuống và bắt đầu tấn công đĩa đồ ăn của mình, “Chà,
ăn đi, cô gái. Cô còn chờ gì nữa?”

“Dao và dĩa.”
“À!” Hawksley mở ngăn kéo rồi đẩy nhẹ dao dĩa sang cho cô, “Giờ hãy

ăn đi và đừng nói chuyện trong lúc nhai. Thức ăn nên được thưởng thức một
cách xứng đáng.”

Chẳng muốn đôi co thêm nữa, Roz lao vào đánh chén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.