KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 102

Điều cần thiết cho cô bây giờ là tắm vòi sen cho thật lâu. Carrie hất chân ra
ngồi dậy. Mấy giờ rồi nhỉ? Mặt trời ở miền núi này có trong sáng hơn ở
L.A không? Dĩ nhiên phải trong sáng, vì không có sương mù.
Cà phê, cô nghĩ. Mình sẽ rung chuông gọi đem cà phê. Chất cafein sẽ làm
cho trí óc mình tỉnh táo và có thể suy nghĩ lại bình thường.

Carrie đưa hai chân ra khỏi giường thì cô thấy chúng. Hai lưỡi kéo sáng
loáng nằm trên ngủ chĩa mũi nhọn về phía cô. Cô lạnh người, nghẹn họng
không la lên được. Cô không thể quay mắt đi được, không thể làm cho cái
kéo biến mất.

Tim cô lại đập mạnh. Người ta có chết vì sợ không? Bất kỳ ai để cây kéo
này lên bàn cũng không thể biết được cơn ác mộng của cô. Suy nghĩ đi. Mẹ
kiếp. Cố suy nghĩ xem.

Cái kéo có thật không đấy? Carrie nghĩ có thể do ảo giác gây nên, cô bèn
thận trọng đưa tay sờ xem. Khi mấy ngón tay chạm phải cán cái kéo lạnh,
cứng, cô khóc thút thít. Đồ chó đẻ, cái kéo thật.

Có thể giải thích chuyện này được, hợp lý. Có lẽ cái kéo đã nằm trên bàn
này từ đêm trước, và trong khi ý thức cô không để ý thì tiềm thức đã chú ý
đến. Lập luận có vẻ gượng ép, nhưng cô cố tin vào nó. Rồi cô bỗng thấy
chiếc phong bì màu vàng cỡ bằng cái thiệp mời, trên phong bì có viết tên
cô bằng nét chữ rất đẹp, cái tên hiện ra rất rõ dưới ánh đèn. Cô nghĩ chiếc
phong vì không phải có đấy từ đêm trước. Cô lấy chiếc phong bì, hai tay
run run mở ra. Phong bì thuộc loại đắt tiền, nhưng không có khuôn dấu hay
huy hiệu của Utopia in trên đó và cũng không có địa chỉ của người gởi.
- Cái quái gì thế này? – Cô thì thào. Rồi cô lôi tờ giấy xếp đôi trong
phong bì ra, mở tờ giấy và đọc.
"Carrie:
Khi mày nghe tao chết vì lật xe cách đây nhiều năm, mày có thương khóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.