KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 22

- Việc trông giống bề ngoài không quan trọng. Bên trong người cháu
mới là vấn đề quan trọng.
- Có phải Jilly thương dì và thương bà ngoại mà không thương cháu
không?
Carrie chán nản.
- Dì tưởng cháu đã hiểu hết những điều dì nói. Jilly không thương ai
hết, ngoài mình. Mẹ cháu không thương bà ngoại, không thương dì và
không thương cháu. Bây giờ cháu đã hiểu chưa?
Avery gật đầu.
- Bây giờ cháu chơi với đồ nữ trang được không?
Carrie cười. Hình như đứa bé đã nghĩ đến những vấn đề quan trọng hơn. Cô
nhìn bé ngồi nơi bàn trang điểm, lục đồ trong hộp ra lại.
- Cháu có biết điều tuyệt vời nhất đã xảy đến cho cháu không?
Averry trả lời, mắt không nhìn đi chỗ khác.
- Có dì làm dì Carrie của cháu.
- Có phải cháu cho thế là điều tuyệt vời nhất.- Cô hỏi, vẻ ngạc nhiên
và thích thú. – Tại sao thế?
- Vì điều mà dì nói với cháu là điều tuyệt vời nhất.
Carrie cười:
- Này cháu, có điều còn tuyệt vời hơn nữa.
- Điều gì?
- Cháu sẽ không lớn lên với nỗi lo sợ như dì đã chịu đựng. Jilly sẽ
không trở về. Cháu sẽ không bao giờ gặp lại mẹ cháu nữa… không bao giờ.
Đó là điều tuyệt vời nhất.
Vừa nói xong câu nói là Carrie cảm thấy ớn lạnh tận xương sống. Nói
huênh hoang như thế có liều lĩnh không? Phải chăng khi tuyên bố không có
ma quả là người ta có thể làm cho ma quỉ hiện lên? Cô cảm thấy sự ớn lạnh
như là điều linh cảm. Nhưng dĩ nhiên không phải thế. Cô chỉ quá lo xa vậy
thôi. Cô xua đuổi cảm giác lo sợ, cô trở lại với công việc.
Tuần tiếp theo cô bận rộn nhiều công việc. Avery chọn màu hồng để sơn
tường, và Carrie thêm đường viền màu trắng. Cô nghĩ cái phòng ngủ trông
như sự bùng phát một trường phái nghệ thuật mới, nhưng Avery thích thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.