KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 267

- Quỷ thật, - anh lẩm bẩm nói.
- Cái gì quỷ?
- Con đường chạy vòng lại… Có thể hắn đi xuống, nấp đâu đó…a, quỷ
thật, hắn sẽ làm thế, và chúng ta không có con đường nào khác ra khỏi đây.
Anh cúi người tới, lôi súng ra, để trong lòng. Anh hạ cửa kính xuống rồi lấy
súng lên.
Cô cũng vội lấy súng ra, hạ cửa kính xuống. Anh hỏi:
- Cô làm quái gì đấy?
- Sẵn sàng như anh vậy.
- Không, ngồi xuống, cúi xuống. Nếu hắn tấn công chúng ta, hắn sẽ ở
bên phía cô.
Cô tảng lờ không để ý lời anh.
- Anh nói cho tôi biết khi nào bắt đầu bắn. Chúng ta sẽ giữ cho hắn
nằm xuống cho đến khi ta qua khỏi.
Cô nói nghe như đang thực hiện một kế hoạch vĩ đại, và cô nói với vẻ nhiệt
tình, nhưng đấy là vì cô không tin Monk có thể chạy xuống đồi một cách
nhanh như vậy.
Cô đã lầm về việc này. Cô thấy hắn trước khi John Paul thấy.
- Ngồi xuống đi. – John Paul hét lên.
Cô mở khóa an toàn nơi súng để trả lời anh. Dựa người vào cửa, cô để cánh
tay lên cửa sổ, tựa nòng súng lên kính chiếu hậu, và đợi. Cô cúi người
xuống được chừng nào hay chừng ấy.
Khi Monk quì xuống, đưa súng lên, John Paul hét lên:
- Bắn.
Họ cùng bắn một lượt, vừa chạy về phía tên giết người vừa bắn. Monk
nhào xuống để tránh đạn rồi hắn lăn người và lấy vũ khí lên. Khi họ chạy
qua, Avery tiếp tục bắn để cầm chân hắn tại chỗ, buộc hắn phải nằm bẹp
xuống đất để tránh đạn.
Bỗng con đường chạy vòng lên núi. Có một đoạn đường đất cắt xuống núi,
nhưng John Paul nghĩ rằng với tốc độ anh đang lái mà nếu anh rẽ qua con
đường này, thế nào chiếc SUV cũng lật.
- Tôi bắn hết đạn rồi, - anh vừa nói vừa lấy hộp đạn ra. Cô quay nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.