KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 29

tránh được xe bà ta, nhưng lại đụng phải đầu một chiếc Mercedes khác, đầu
gối va vào càng xe. Tôi nhận ra chiếc Cadillac là của bà Speigel, bà ở trong
tòa nhà chung cư của tôi. Tôi nghĩ bà đã 90 tuổi. Bà không được lái xe,
nhưng thỉnh thoảng tôi thấy bà lấy xe ra để đi mua đồ lặt vặt.
- Bà ta có dừng lại không?- Mel hỏi.
Cô lắc đầu.
- Tôi nghĩ chắc bà ta không tin là có tôi ở đấy. Bà ta phóng xe thật
nhanh đến nổi tôi mừng là không có ai trên đường hết.
- Lou, anh nói đúng đấy, - Margo nói. Cô ta biến mất sau bức vách
ngăn buồng làm việc của cô, cúi xuống đẩy cái thùng đựng giấy đánh máy
đến góc buồng, rồi đứng lên trên thùng. Bỗng cô cao bằng Mel.- Phải giới
hạn tuổi cho phép lái xe. Avery nói bà già quá nhỏ, đến nổi cô ấy không
thấy được đầu bà ta khi nhìn từ phía sau xe. Chỉ thấy được một đám tóc
bạc.
- Khi chúng ta già, thân thể chúng ta teo lại, - Mel nói. – Margo, nghĩ
mà xem, khi cô 90 tuổi, chắc không ai thấy cô.
Margo, người nhỏ nhắn, cao 1m55, không phật ý đáp:
- Tôi sẽ mang giầy cao gót.
Điện thoại reo, cắt đứt câu chuyện. Avery vùng đứng dậy, xem đồng hồ: 10
giờ 14 phút.
- Đúng giờ, - cô thì thào nói khi điện thoại reo lần thứ hai.
- Trả lời đi,- Margo lo lắng nói.
Avery nhấc máy khi máy reo hồi thứ ba. Cô đáp:
- Avery Delaney đây.
- Ông Carter muốn gặp cô tại văn phòng của ông lúc 10 giờ 30, cô
Delaney.
Cô nhận ra giọng nói. Cô thư ký của Carter có giọng nói của người ở bang
Maine, cô đáp:
- Tôi sẽ đến bây giờ.
Khi Avery gác máy, ba cặp mắt đều nhìn cô.
- Ôi, trời đất!- cô nói nhỏ.
- Sao?- Margo hỏi, cô là người thiếu kiên nhẫn nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.