KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 305

phải làm thế.
- Phải, đúng thế, - anh chế giễu. Anh gật đầu rồi chỉ tấm biển bên con
đường có hai lằn xe chạy rồi nói:
- Có một nhà hàng ăn uống trước mặt chúng ta chừng 5 dặm. Tôi cũng
cần gọi điện thoại để nhờ người giúp đỡ.
Ông “cô độc” sắp nhờ ai giúp đỡ à? Thật là chuyện đáng kinh ngạc.
- Rồi sao nữa? – cô hỏi.
- Cô có thể gọi Carrie, nhưng đừng nói cho bả biết ta đi đâu.
- Làm sao tôi nói được? Tôi không biết chúng ta đi đâu.
Anh lấy tờ giấy xếp hai lên.
- Cảnh sát trưởng Tyler có ngôi nhà cách phố chừng hai giờ đi xe.
Nhà có nhà kho, tôi có thể giấu xe vào kho. Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đấy.
Cô nhìn lại phía sau lần nữa để tin chắc là không có ai theo dõi họ. Nãy giờ
họ không thấy chiếc xe nào hết, cô nghĩ có lẽ mình hoang tưởng, nhưng cô
vẫn canh chừng thường xuyên. Cô lập luận rằng người ta không nên thiếu
đề cao cảnh giác.
- Anh đoán bây giờ Monk đang ở đâu?
- Có lẽ hắn còn ở lại Colorado, và bây giờ hắn đã biết dì cô và bà
chánh án còn sống.
- Nhân viên FBI chắc cũng tìm chúng ta,- cô nói.
- Không tìm chúng ta, cô em à, mà tìm cô. Họ tìm cô.
- Tôi mở vòi sen cho nước chảy để phòng có nhân viên mật vụ nào lên
lầu, và tôi khóa cửa phòng ngủ, nhưng cuối cùng thế nào Knolte cũng biết
tôi đã đi, và chắc anh ta báo cho mọi người biết.
Và rồi chuyện không hay sẽ được tung ra. Khi Carter biết được tình thế, thế
nào ông ta cũng bực mình về cô. Cô đã nghĩ ra cách để đối phó. Cô nhất
quyết tin răng đây không phải là hành động bất phục tùng. Carter là người
cứng rắn nhưng lý trí. Chắc chắn ông ta sẽ thấy được ưu điểm trong việc…
nắm thế chủ động của cô lần nữa.
- Ông cảnh sát trưởng có nói cho Knolte biết việc ông đề nghị anh
dùng ngôi nhà không?
- Không, ổng không nói. Ổng có biết cô đi qua cửa sổ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.