KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 304

- Tôi muốn có điện thoại để gọi cho Carrie.
- Tại sao cô không gọi nơi đồn cảnh sát?
- Vì sợ anh bỏ đi mà không có tôi. Tôi vẫn không tin là anh sẽ bỏ rơi
tôi. Cứ mỗi lần nhớ đến việc ấy là tôi nổi điên.
Anh có nên nói cho cô biết sự thật hay không? Anh nghiến răng khi nghĩ
đến chuyện này. Cô có vẻ như quá thất vọng vì anh, thậm chí còn đau đớn
nữa.
- Này…- anh lên tiếng rồi dừng lại.
- Sao?
- Có lẽ tôi sẽ ở lại.
- Có lẽ à?- Cô thọc tay vào cánh tay anh. – Thế nghĩa là sao?
- Nghĩa là tôi sẽ ở lại. Bây giờ đến phiên cô trăn trở. Tại sao cô quyết
định rời đồng đội ưu việt của cô?
- Chấm dứt việc gọi như thế đi. Tôi tin chắc mật vụ Knotle và những
mật vụ khác có đủ khả năng để hoàn thành sứ mạng.
- Thế à? Vậy tôi hỏi lại, tại sao cô quyết định đi với tôi?
Cô nhún vai.
- Tôi suy nghĩ về điều anh nói, tôi nhất trí với anh. Quy tụ tất cả chúng
tôi vào một ngôi nhà an toàn là không hợp lý.
- Rồi sao nữa?
- Sao nữa cái gì? Có phải anh đợi khen không?
Trước khi anh kịp nói với cô rằng anh không hề nghĩ đến điều đó thì cô đã
nói tiếp: - Thôi được rồi, tốt. Tôi nghĩ là tôi sẽ được an toàn khi đi với anh.
- Cái gì làm cho cô phản phé như thế? – Anh hỏi, cười toe toét – Có
phải Knotle nói gì hay làm gì khiến cô trở thành nhân viên mật vụ tai quái
à?
- Tôi không phải nhân viên mật vụ. Tôi là nhà phân tích, và anh ta
không nói hay làm gì hết. Tôi vẫn là người hoàn toàn tin tưởng Cục điều
tra. Không ai có lòng trung thành hơn tôi.
- Ồ thế à. Thế tại sao cô bỏ đi?
Cô suy nghĩ một hồi mới nói:
- Tôi phải nắm thế chủ động. Ở Cục điều tra, người ta dạy chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.