KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 141

“Mình biết.” Nữ tử tước cười tủm tỉm. “Mình có những lý do riêng để

muốn dạy anh ấy một bài học. Cả hai cậu đều biết thế. Nhưng cậu không
quen thân với St. Aubyn đến mức ấy.” Giờ thì cô đã đến mức ấy rồi. “Tuy
nhiên,” Evie cao giọng, “mình nhất định phải đào tạo anh ta thành một quý
ông. Thử nghĩ đến tất cả những thiếu nữ trong trắng mình có thể cứu được
xem.”

Lucinda quàng tay qua vai cô. “Cứ lo cho thân cậu đi đã. Hãy hứa với

bọn mình là cậu sẽ cẩn thận.” “Mình hứa,” Evelyn ngoan ngoãn lặp lại, bắt
đầu tự hỏi liệu ảnh hưởng của Saint đến cô có lớn hơn của cô đối với anh ta
không. Cô chưa bao giờ có thể nói dối mà lại thành công cả. “Mình sẽ cẩn
thận.”

“Tốt, và nếu tối nay cậu cần đánh lạc hướng,” Luce mỉm cười nói tiếp,

“mình sẽ nhảy với anh trai cậu.” Evie nhăn trán. “Tối nay ư?”

“Buổi vũ hội nhà Sweeny, cưng à. Thậm chí St. Aubyn cũng được mời

đến cuộc vui này, theo như mình nghe được.” Ruột gan cô đông thành đá.

Evie đã hy vọng bớt ra được chút thời gian để kiểm tra tình hình St.

Aubyn trước vũ hội, nhưng đến lúc cô trở về nhà và sửa soạn xong xuôi thì
Victor bước vào tiền sảnh. “Lạy Chúa,” cô nói, lấy áo choàng từ tay
Langley và khoác vào người khi Victor định tỏ ý giúp. “Anh không muốn
chúng ta là những người đến đầu tiên sao?”

“Có chứ,” anh cô đáp, khoác tay mẹ của họ và dẫn đường xuống bậc tam

cấp. “Anh đã tìm cách nói chuyện với Lord Sweeny suốt tuần vừa rồi. Ông
ta cũng từng ở Ấn Độ. Không còn cơ hội nào tốt hơn lần này để anh vận
động ông ta. Có khi ông ta còn giúp anh tiếp kiến Wellington[1] nữa. [1]
Công tước Wellington là một trong những nhân vật chính trị - quân sự lẫy
lừng trong nửa đầu thế kỷ 19.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.