KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 133

“Cô ấy nhìn anh từ khi phà rời Portsmouth đấy”, cô phục vụ nói. “Cô ấy
không thể rời mắt khỏi anh, thật đấy”.
“Không phải kiểu người tôi thích đâu”.
“Thế anh thích kiểu gì”.
Hắn nhớ lại những lời giám sát đã nói trong buổi tổng kết. Cho dù làm gì,
đừng bao giờ ngồi một mình trông như là tên khủng bố. Phải bắt chuyện.
Mua đồ uống cho một ai đó. Ve vãn một cô gái nếu có thể.
“Tôi thích những cô gái tên Christien phục vụ đồ uống trên những chiếc phà
xuyên eo biển”.
“Đừng nói thế mà”.
Cô ta mỉm cười. Hắn cảm thấy bụng của mình đang quặn lên vì cảm xúc
mãnh liệt.
“Khi nào anh về Anh?”, cô hỏi.
“Mai, buổi trưa”.
“Thật trùng hợp. Tôi sẽ về cùng tàu đấy. Hy vọng gặp anh lúc đó nhé”.
“Hy vọng thế”.
Cô phục vụ bước đến quầy bar. Người đàn ông có giọng nói Yorkshire nâng
bia lên môi rồi trước khi uống, cầu xin Allah tha thứ. Hắn ta đã cạo râu lần
đầu từ thời thiếu niên và nhuộm tóc đen của mình thành vàng óng để trông
giống dân châu Âu bản xứ hơn. Hắn đã ăn xúc xích thịt heo trong một quán
cà phê bên đường ở Anh và nói chuyện với nhiều phụ nữ không dùng mạng
che mặt. Tuy nhiên, hắn không tìm cách xin xá tội vì đã tham gia vào vụ bắt
cóc một phụ nữ Mỹ. Cha hắn phục vụ chính quyền của dân Thập tự chinh –
một chính quyền đàn áp Hồi giáo khắp thế giới, một chính quyền ủng hộ
Israel trong khi người Palestine chịu đau khổ, một chính quyền ủng hộ một
kẻ du côn bội giáo giống như Hosni Mubarak – kẻ đã trở nên giàu có trong
khi người Ai Cập lún sâu hơn vào sự nghèo khó và thất vọng khi mỗi ngày
trôi qua. Người phụ nữ Mỹ như một công cụ được sử dụng để giải thoát cho
Sheikh Abdullah khỏi nhà tù của quân Thập tự chinh. Đó là một đứa con
gái ngoại đạo có thể đưa ra chợ bán, và nếu cần có thể bị giết không chút
thương tiếc mà không sợ sự trừng phạt của Allah.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.