KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 137

từ, “như nghệ thuật vậy”, cô nói. “Chúng giống như một trong những bức
tranh của ông nội anh”.
“Ông nội anh là người theo Chủ nghĩa biểu hiện của Đức”, Gabriel nói.
“Một số bức tranh của ông chứa hơi nhiều hỗn loạn và bạo lực”.
“Những chiến dịch của anh cũng thế”.
Sarah dựa người vào ghế, móc một chiếc giày lủng lẳng vào chỗ để tay nơi
ghế Gabriel ngồi. Một hình ảnh chợt loé lên trong ký ức của Gabriel. Sarah,
mang khăn che mặt màu đen, bị xích vào một chiếc bàn tra tấn trong một
ngôi nhà gỗ ở vùng núi Thuỵ Sỹ.
“Anh lại nhìn em kiểu đó nữa rồi”, cô nói.
“Kiểu nào?”.
“Kiểu anh từng nhìn vào bức tranh Van Gogh mà ta bán cho Zizi. Anh từng
nhìn em và Marguerite Gachet y hệt vậy. Anh tự hỏi xem bức tranh có thể
sửa được không hay là đã hư hại đến mức không sửa chữa được nữa”.
“Thế câu trả lời là gì?”
“Tấm vải của bức tranh không sao, Gabriel. Không cần phải sửa chữa gì.
Thực ra, treo nó vẫn là một việc hoàn toàn thích hợp”.
“Không còn ác mộng? Không còn những khoá học với những nhà tâm lý
của CIA nữa sao?”
“Em không muốn đi xa đến thế”. Cô nhìn xuống lần nữa, rồi một cái bóng
hình như lướt qua mắt cô. “Không ai ở Langley biết liệu Elizabeth Halton
có trải qua chuyện này tốt hơn em không. Có lẽ là lí do tại sao Adrian chọn
em cho công việc này. Ông ta là cựu sĩ quan hiện trường. Ông ta luôn biết
cách tìm ra những phương án hữu hiệu nhất”.
“Anh biết mà”.
Cô ngước nhìn anh khi chiếc Gulfstream hạ cánh xuống đường băng. “Thế
ta sẽ đi đâu?”.
“Đầu tiên ta sẽ dừng một thời gian ngắn ở Tel Aviv để họp với đội của anh.
Sau đó ta sẽ đi Amsterdam để nói chuyện nhẹ nhàng với một người sẽ giúp
ta tìm ra Elizabeth Halton”.
“Người đó em biết không?”.
“Có lẽ là không”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.