KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 228

“Khi chuyện này kết thúc thì tôi mới thấy dễ chịu được”, Gabriel trả lời.
“NSA có phát hiện được điều gì về hắn không?”.
“Dường như hắn ta đang ở đâu đó gần với giao điểm của A3 và A26”.
“Điều đó có nghĩa là có thể hiện giờ hắn ta đang hướng về địa điểm nào đó
với vận tốc đáng kể”, Gabriel nói. “Thế còn điện thoại thì sao?”.
Carter nói. “Số khác”.
“Tôi cho là bây giờ nó không còn tồn tại đâu”.
Carter gật đầu.
“Còn gì nữa không?”.
“Washington sợ là anh đã quá khắt khe với hắn ta”.
“Họ bắt tôi phải làm gì chứ? Nài nỉ hắn thả Elizabeth ra à?”.
“Họ chỉ muốn anh cho hắn ta một vài phút để hắn có thể tự hành xử được”.
“Nhưng lỡ hắn ta dùng vài phút đó để giết cô ấy thì sao?”.
Carter đi tới phòng họp. Khi họ đi ngang qua cửa, Gabriel nhìn lên đồng hồ
treo tường. Thời hạn cuối cùng chỉ còn 3 phút. Lars Mortense nhịp tay lên
bàn.
“Anh sẽ làm gì nếu hắn ta không gọi?”.
“Hắn sẽ gọi”, Gabriel nói.
“Sao anh dám khẳng định như thế?”.
Ibrahim thay Gabriel trả lời. “Đó là bởi vì Jihan”, ngón tay hắn vẫn cứ mân
mê xâu chuỗi hạt của mình. “Nó sẽ gọi bởi vì nó không muốn để vợ con
mình chịu chung số phận như Jihan”.
Mortense lúng túng trước câu trả lời của hắn, anh nhìn sang Carter như
đang tìm kiếm một lời giải thích. Carter đưa tay ra ám hiệu rằng mình sẽ
giải thích tại một thời điểm thích hợp. Gabriel tiếp tục sải bước. Hai phút
sau. Chuông điện thoại reo lên. Anh vội vã chụp lấy ống nghe rồi áp nó vào
tai.
“Ishaq”, anh nói với một giọng vui vẻ giả tạo. “Tôi rất vui vì anh đã gọi.
Tôi cho rằng chúng ta có điều kiện thoả thuận”.
“Đúng, miễn là anh chấp nhận điều kiện của tôi”.
“Anh không phải là người được đưa ra yêu cầu, Ishaq ạ”.
“Anh cũng thế đấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.