KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 239

Daniel Silver

Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng

Chương 39

M

ẩu giấy lại được quăng vào cửa. Elizabeth lê từng bước
chân bị còng đến cửa trong khi Cain đứng ở ngoài chờ cô
trả lời, cô có thể ngửi thấy mùi của hắn. Mẩu giấy ghi. “Cô
có cần thức ăn không?”. “Có”. Cô trả lời khe khẽ. Sau đó,
như một người tù gương mẫu, Elizabeth ngoan ngoãn nằm

xuống giường và chờ hắn bước vào.
Cô nghe thấy tiếng chìa khoá được tra vào ổ và tiếng răng rắc theo sau.
Cánh cửa này khi mở phát ra âm thanh lớn hơn cánh cửa căn phòng trước
mà cô bị giam, và âm thanh đó làm cho cô phải nghiến răng lại. Cain để
thức ăn ở cuối giường rồi nhanh chóng đi ra. Elizabeth ngồi dậy nhìn chăm
chú vào món ăn: một khúc bánh mì, một miếng bơ không rõ nguồn gốc,
một chai nước suối Evian và có cả sôcôla cho sự ngoan ngoãn của cô.
Elizabeth ăn ngấu nghiến và uống hết nước. Khi cô nhìn qua lỗ ở trên cửa
và chắc rằng không có ai đang quan sát mình, cô liền dùng ngón tay móc cổ
họng và ói ra tất cả những gì mà cô đã ăn. Hai phút sau, Cain đột nhiên
xồng xộc bước vào phòng và giận dữ nhìn con tin. Cô ngồi trong chăn và
run lên từng cơn. “Thuốc mê”, cô rít lên. “Anh đang giết tôi bằng thuốc
mê”. Abel mang đến một xô nước và mảnh giẻ bắt Elizabeth tự lau đống ói
của mình. Cain lại xuât hiện ngay sau khi phòng cô được lau sạch sẽ. Hắn
đứng rất xa cô như thể sợ làm cho cô bị khủng hoảng, rồi ra hiệu bằng tay
yêu cầu cô giải thích tại sao lại làm như vậy.
“Chứng tim đập nhanh đang bộc phát”, Elizabeth ngưng lại và thở hổn hển.
“Tôi đang phải chịu đựng chứng loạn nhịp tim tâm thất. Căn bệnh này càng
trở nên nặng hơn khi tôi bị tiêm quá nhiều thuốc mê. Nhịp tim loạn xạ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.