KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 259

“Anh nên lên máy bay ngay trước khi tôi thay đổi ý định về việc giữ kín sự
tham gia của anh trong vụ này”.
Gabriel cất bước đi qua đường băng hướng về chiếc Gulf-Stream. Cầu
thang được hạ xuống, Sarah đứng nghiêng mình ở một bên cửa ở lối đi, tay
đút vào túi quần, chân bắt chéo. Carter ngồi ở hàng ghế đầu và đang mải nói
chuyện điện thoại. Ông gật đầu ra hiệu cho Gabriel ngồi xuống ghế đối diện
và gác máy.
“Đội của tôi đâu?”, Gabriel hỏi.
“Họ âm thầm rút khỏi Copenhagen vào sớm nay và hiểu rõ là phải đến đâu.
Tôi cho là họ đang trên đường đến Amsterdam”.
“Còn chúng ta?”
“Nước Anh đã cho phép chúng ta đáp xuống tại sân bay Luân Đôn. Tôi sẽ
đến toà đại sứ và chờ cho đến thời hạn. Còn anh sẽ được hộ tống đến sân
bay Heathrow. Không cần hỏi thêm lần nữa và tôi nghĩ anh có thể tự biết
đường về nhà”.
Gabriel gật đầu chậm rãi.
“Anh rất may mắn đấy, Gabriel, còn tôi sẽ đến Luân Đôn và đối mặt với sự
thất bại của mình tại đây đêm qua. Anh không được nhiều người hâm mộ ở
Washington trong lúc này đâu. Thực ra đã có rất nhiều người không muốn
anh phải khổ sở, trong đó có cả Tổng thống. Còn tôi thì đang trong đống
hoang tàn này do anh gây ra”.
“Làm nghề này mà không có tai tiếng thì không phải là người thành công”.
“Câu này của Shakespear à?”.
“Của Shamron”.
Carter cố gượng cười. “Văn phòng được điều khiển bởi một nguyên tắc
khác với Cục Tình báo, anh phải chấp nhận đã gây ra lỗi lầm vì lí do cao cả
nào đó. Chứ chúng tôi không chấp nhận sự thất bại. Thất bại không phải là
sự lựa chọn mong muốn”.
“Nếu đúng là như vậy thì phải bật đèn xanh ở Langley từ lâu rồi chứ?”.
Carter nhíu mắt vì ánh mặt trời đột ngột chiếu qua cửa sổ. Ông kéo màn che
cửa xuống rồi yên lặng nhìn Gabriel.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.