KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 318

“Làm sao ông chắc đó thực sự là cô ấy?”.
Gabriel nhìn Robert Halton. “Nếu có ai chắc chắn được, thì người đó chính
là cha của cô ấy. hãy đưa ông ấy vào sân ở phía Bắc của tu viện với một
máy vô tuyến nhỏ xíu. Ông ấy có thể nhìn thấy Elizabeth, hãy gửi tín hiệu
cho chúng tôi. Mikhail và tôi sẽ lo phần còn lại”.
“Có một điều tôi không hiểu”, Seymour nói. “Làm sao chúng có thể bắt
Elizabeth tự đi bộ đến chỗ hành hình?”.
Gabriel nghĩ đến những gì Ibrahim đã nói vào đêm hắn chết ở Đan Mạch.
“Chúng sẽ nói với cô ấy rằng cô ấy sắp được thả”, anh nói. “Theo cách đó,
cô ấy sẽ ngoan ngoãn đi và làm theo những gì cháng bảo”.
“Đồ khốn”, Seymuor chửi thầm. ông liếc nhìn đồng hồ. “Tôi cho rằng các
anh đã có toàn bộ vũ khí súng ống và đạn dược cần thiết rồi chứ?”.
Gabriel gật đầu chần chậm.
“Thế còn thông tin liên lạc?”.
“Họ có thể mượn máy vô tuyến từ nhân viên an ninh của đại sứ quán”,
Carter nói. “Các đặc vụ DS của chúng ta thường làm việc với cảnh sát thành
phố về những chi tiết bảo mật. Tất cả chúng ta sử dụng cùng tần số bảo vệ”.
Seymuor nhìn Gabriel. “Ta sẽ làm gì với anh ta nào? Anh ta không thể đi
Westminster với vẻ bề ngoài như thế”.
“Tôi chắc là ta có thể tìm được thứ gì cho anh mặc ở đây”, Carter nói. Ta có
hai trăm người ở dưới tầng hầm đến Luân Đôn từ Washington với những
vali đầy quần áo”.
“Thế còn mặt mũi của anh ta? Trông anh ta máu me phát khiếp”.
“Tôi e là xử lí khuôn mặt cho anh ta cần đến phép màu của Giáng sinh”.
Graham Seymour cau mày, bước đến bàn của ngài đại sứ quay số điện
thoại.
“Tôi cần nói chuyện với Thủ tướng”, ông nói. “Ngay bây giờ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.