Dấu tay của ông đã từng để lại trên mọi chiến dịch ngầm quan trọng của
Hoa Kỳ trong những năm vừa qua. Ông đã tham dự vào việc lấp liếm kết
quả bầu cử, lật đổ chính quyền và giả mù trước những vụ hành quyết và ám
sát nhiều hơn anh có thể đếm được. Tính khoan nhượng ít có trong cách xử
sự của Carter. Carter chuyên về nghiệp vụ, ông ta chỉ thực hiện những gì
được giao mà thôi. Chỉ trong vòng một năm, chính ông đã làm nhiệm vụ
của Chúa ở Ba Lan, dựng lên thể chế ma quỷ ở Salvado. Hay chuyện ông
trút đô la và súng bắn tên lửa lên những chiến binh Hồi giáo thánh chiến ở
Afghanistan, dù ông biết một ngày nào đó họ sẽ trút đạn và sự chết chóc lên
người mình.
Nhưng ngày nay, sống thọ là thành tựu đáng nói nhất của Carter. Những
hiền triết ở Langley thích đùa rằng cuộc chiến chống khủng bố đã làm thiệt
mạng thêm nhiều người trong Ban chỉ huy chiến dịch hơn trong hàng ngũ
lãnh đạo al-Qeada. Dù sao Carter cũng còn sống. Ông đã sống sót qua
những cuộc thanh trừ bằng máu với những con dao dài, súng, mìn và cả nỗi
sợ hãi. Bí mật cho sự sống sót của ông là ở chỗ ông thường dự đoán đúng.
Mùa hè năm 2001, ông đã cảnh báo rằng al-Qeada đang lên kế hoạch tấn
công lớn vào nước Mỹ. Mùa đông năm 2003, ông báo động một số nguồn
tin về chương trình vũ khí đáng nghi ngờ của Irắc, nhưng do tin đó bị sếp
của ông bác bỏ. Và khi chiến tranh trở nên ác liệt ở khu Lưỡng Hà, ông đã
viết một công hàm bí mật dự báo Irắc sẽ trở thành một Afghanistan mới,
nơi sản sinh ra thế hệ kế tiếp của những kẻ thánh chiến, một thế hệ sẽ tàn
bạo hơn và khó lường trước hơn những thế hệ trong quá khứ. Carter đã
khẳng định không dựa trên bất cứ sự phân tích đặc biệt nào, mà bằng dự
cảm riêng của mình. Mười lăm năm sau, trong một căn nhà tồi tàn ở
Peshawar, một người đàn ông râu ria đội khăn xếp đỏ đã báo cho ông biết
rằng, một ngày nào đó những lực lượng Hồi giáo sẽ biến Hoa Kỳ thành tro
bụi. Carter tin lời người đàn ông trong trí tưởng tượng ấy.
Và chính Carter này – Carter mật vụ, Carter sống sót, Carter bi quan –
người mà trong buổi sáng sớm ngày thứ sáu xui xẻo tháng 12 đó, mệt mỏi
đưa điện thoại lên tai chờ một tin từ một vùng đất xa xôi. Thay vào đó ông