KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 72

lại nghe thấy gọng của Gabriel và được cảnh báo là sẽ có một vụ tấn công ở
Luân Đôn. Carter tin lời Gabriel.
Carter ghi số của Gabriel rồi ngắt điện thoại, ngay lập tức ông quay số đến
bàn nghiệp vụ tại Trung tâm chống khủng bố Quốc gia.
Sỹ quan trực hỏi. “Thông tin này có đáng tin cậy không?”.
“Đủ tin cậy để tôi gọi anh lúc 2 giờ 34 phút sáng đấy”, Carter cố giữ bình
tĩnh. “Anh hãy báo cho RSO tại Đại sứ quán bằng điện thoại ngay lập tức,
bảo ông ta dốc toàn lực và nhân viên vào vị trí chiến đấu cho đến khi chúng
ta kiểm soát được tình hình”.
Carter gác điện thoại trước khi người sĩ quan trực có thể đặt một câu hỏi
điên rồ nào khác, ông ngồi thừ ra và cảm thấy hoàn toàn vô dụng. Ông nghĩ:
đồ NCTC chết tiệt. Ông sẽ đưa vấn đề vào tầm kiểm soát. Ông quay số chi
nhánh CIA ở Đại sứ quán Luân Đôn và một lúc sau đã nói chuyện với
Kevin Barnett, Phó COS (phó giám đốc CIA tại Đại sứ quán Luân Đôn).
Khi Barnett mới nói chuyện, giọng ông khá run.
“Sáng nào cũng có một nhóm nhân viên Đại sứ quán chạy bộ trong công
viên Hyde Park”.
“Anh chắc không đấy?”.
“Thường thì tôi tham gia mà”
“Còn ai chạy ở đó?”
“Sỹ quan Trưởng phòng báo chí, liên lạc FBI, sỹ quan an ninh khu vực…”
“Ôi lạy Chúa”, Carter cướp lời.
“Tình hình chuyển biến tệ hơn”.
“Tệ hơn thế nào?”.
“Elizabeth Halton”.
“Con gái ngài đại sứ phải không?”
“Đúng”
“Họ rời đi lúc mấy giờ?”.
“Đúng 5 giờ 15”.
Carter nhìn đồng hồ. Lúc đó là 7 giờ 36 phút ở Luân Đôn.
“Hãy bảo họ trở về Đại sứ quán đi Kevin. Tự họ phải chạy qua công viên
Hyde Park nếu không có cách nào khác”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.