tài chính quan trọng trong thành phố. Ông ta không muốn có một anh chàng
Israel đeo súng ngáng chân mình, khi ông ấy đang gần đến đích”.
“Tôi không bao giờ định làm là hy sinh để bảo vệ cho uy tín và sự rút lui an
toàn của Graham Seymour”.
“Nhưng cuối cùng cậu vẫn sẽ không được làm khác để gây bối rối cho ông
ta. Chúng ta cần dựng nên một ít thay đổi ý nhị cho sự thật để bảo vệ cho uy
tín của cậu lẫn của ông ấy”. Shamron mỉm cười; bóp méo sự thật là một
trong những thú vui ông thích nhất.
“Ông Graham Seymour đang nóng ruột. Và điều đó hữu dụng cho ta. Cậu
sẽ cần ông ấy và bạn bè ông ấy trong cuộc đời tiếp theo của cậu”.
“Cuộc đời gì vậy?”.
Shamron nhìn Gabriel qua làn khói thuốc. “Cố tình không hiểu cũng chẳng
ích gì đâu, Gabriel. Cậu biết rất rõ những gì chúng tôi dành cho cậu. Đã đến
lúc cậu phải lãnh đạo. Chìa khoá để bước vào phòng chỉ huy đang nằm
trong tầm tay của cậu”.
“Có thể, Ari, nhưng còn một vấn đề. Tôi không muốn thế. Tôi còn nhiều
việc khác phải làm trong thời gian còn lại của cuộc đời”.
“Tôi e là đã đến lúc cậu phải bỏ đi những thứ vớ vẩn”.
“Ý ông muốn nói tới công việc phục chế tranh?”
“Phải”.
“Nhưng ông đã không xem đó là công việc vớ vẩn khi sử dụng nó là vỏ bọc
cho một tên ám sat”.
“Công việc phục chế phục vụ cả hai yêu cầu của chúng ta trong thời gian
dài”, Shamron nói. “Nhưng thời đó đã qua rồi”.
Họ đi ngang qua đóng cháy đen của một xe bọc thép chở lính, một tàn tích
của cuộc chiến đấu dữ dội diễn ra ở khu Bab al Wad trong thời chiến tranh
giành độc lập của Israel.
Gabriel nói. “Tôi đã ở phòng Nội các trong thời điểm khủng hoảng. Tôi đã
nhìn thấy các nhà lãnh đạo cấu xé nhau ra từng mảnh. Đó không phải là
điều tôi muốn phải trải qua trong vòng 10 năm tới. Ngoài ra, khi tất cả
những tướng lĩnh trước đây chỉ xem tôi là cậu bé biết cầm súng”.