KẾ SÁCH THEO ĐUỔI PHU QUÂN SAU KHI SỐNG LẠI - Trang 122

Lâm Thư hài lòng đi theo ông ta vào trong phủ. Có thể do thời gian

quá lâu, cảnh vật trong phủ trông hơi xa lạ, nhưng trong sự xa lạ vẫn có
chút quen thuộc. Trong sự mơ hồ đó, khiến nàng không nhịn được lặng lẽ
thở dài. Hít sâu điều chỉnh tâm trạng, Lâm Thư tiếp tục đi theo quản gia
Ngô đến Tây Uyển.

Đợi đến khi bước vào Tây Uyển, nơi nàng đã mong chờ hơn mười

năm, nàng đột nhiên dậm chân xuống, thân thể dần dần run rẩy. Lâm Thư
đột nhiên hơi lúng túng, không biết nên đối mặt với người thân đã lâu chưa
gặp như thế nào. Trong lòng nàng có chút kích động và hưng phấn, cũng có
tự trách và hối hận. Vui buồn lẫn lộn, nước mắt lập tức trào dâng trong hốc
mắt nàng, rơi tí tách xuống mũi giày.

Quản gia Ngô đi xa mới phát hiện Lâm Thư vẫn chưa theo lên, cảm

thấy kỳ quái, vòng trở về hỏi nàng: “Vị công tử này, có vấn đề gì sao?”

Hít hít mũi, nàng không lên tiếng, nâng bước chân lướt qua ông ta,

quen lối đi vào bên trong. Nhiệm vụ của Hàn Cửu là hộ tống Lâm Thư an
toàn đến trước mặt Định Quốc công, thấy nàng đi rồi, cũng lướt qua quản
gia Ngô, theo sát bên nàng.

Trong lòng quản gia Ngô đầy thắc mắc bước theo sau, cứ nghĩ Lâm

Thư không biết đường sẽ chờ ông ta ở phía trước, đợi ông ta dẫn đường.
Không ngờ Lâm Thư lại biết đường đi lối lại! Điều này làm cho ông ta cảm
thấy mọi chuyện khó lường, bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng.

Trong lòng vừa hoài nghi, vừa đi theo sát, ông ta cố gắng muốn đến

gần Lâm Thư, muốn nhìn ra chút gì đó từ nàng. Nhưng bên cạnh nàng luôn
có Hàn Cửu theo sát, ông ta không thể đến gần, cách màn che nên không
thể thấy rõ tướng mạo của nàng, trong lòng liền hơi nóng nảy.

Càng vào bên trong, nàng càng nghe rõ tiếng hỗn loạn ở trong đó,

tiếng khóc càng hấp dẫn nàng hơn. Là giọng nữ, là mẫu thân! Là mẫu thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.