“Đã sắp tới rồi, ngươi cũng mau thêm chút sức, nhanh cập bờ đi. Bộ
dạng này của chúng ta, đợi đến khi trời sáng chắc chắn khiến cho người ta
cảm thấy kỳ quái.” Trong lòng Hàn Lạc Tuyển vô cùng kích động, nhưng
trên mặt không lộ chút háo hức nào, thờ ơ nói với nàng.
Lâm Thư cũng biết tình huống hiện tại của bọn họ, nếu để cho người
ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ sinh nghi. Gật đầu một cái, càng thêm gắng sức
chèo.
Mắt thấy thật sự đến trấn nhỏ, Hàn Lạc Tuyển liền hết buồn ngủ,
người cũng đầy tinh lực. Trong lòng bắt đầu tính toán, kiểm tra qua trên
người, phát hiện không hề có tý ngân lượng nào, chỉ có một viên dạ minh
châu Long Hải có giá trị ngàn vàng và ngọc bội tùy thân. Vẻ mặt lập tức có
chút quẫn bách, nhưng được hắn che giấu nhanh chóng. Xụ mặt, Hàn Lạc
Tuyển vờ như thản nhiên, mở miệng hỏi Lâm Thư: “Chúng ta sắp đến trấn
nhỏ rồi, chúng ta phải tính toán kỹ, suy nghĩ xem làm thế nào để trở về.
Trên người ngươi có cái gì đáng giá không?”
Thấy Hàn Lạc Tuyển nhắc tới tiền tài, vật chất, Lâm Thư dùng bàn tay
rảnh rỗi sờ sờ người mình, cuối cùng lắc đầu, nói: “Lúc trước ta cứ nghĩ
nha đầu kia thật sự dẫn ta đi chơi, cho nên giao hết bạc cho nàng ta giữ rồi.
Trên người không có thứ nào đáng giá cả.”
Nha đầu ngu ngốc này còn nghèo hơn cả hắn! Xem ra phải nghĩ ra
cách kiếm ít bạc mới được, nếu không sao về kinh đây. Thở dài, Hàn Lạc
Tuyển ngẩng đầu nhìn trời.
Lâm Thư biết hắn đang suy tính chuyện gì nên không quấy rầy hắn, im
lặng chèo thuyền. Mắt thấy cách bờ chưa đến ba trượng (khoảng 10m),
nàng mới hãm lại tốc độ, đến gần bờ cũng không thể đột ngột tăng tốc, nếu
không sẽ bị lật thuyền, rất nguy hiểm.