KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 166

— Chó chết! – Anh ta cao giọng.
Chàng công tử bột, hết sức hoảng loạn trước tình huống đó, hét váng lên

và khua khoắng loạn xạ.

— Đưa anh ta đi! – Chánh thanh tra ra lệnh một cách cộc lốc.
Quân của Wuenheim thi hành ngay và sự yên lặng lại gần như bao trùm

lên căn phòng.

— Hãy nghe này! Tôi có thể giải thích tất cả cho các ông! – Troplong

khóc sướt mướt.

Chiếc áo ngủ màu hồng mỏng manh mà ông ta mặc trên người hình như

khiến các cảnh sát đội mũ bảo hiểm thích thú. Chánh thanh tra chẳng chờ
lâu. Anh đặt một đầu gối mình lên bụng vị thầy pháp dởm. Hơi thở
Troplong bị nghẽn lại, làn da chuyển sang đỏ rực, ngôi sao trong ngành bói
toán bắt đầu hổn hển.

— Saint Hilaire đâu?
Ánh mắt Wuenheim chứng tỏ rằng anh đang sốt ruột muốn kết thúc cho

nhanh. Anh ta nhấn mạnh đầu gối mình hơn nữa lên những ngấn thịt của
Troplong.

— Thôi đi! Dừng lại đi! – Người này cầu khẩn – Tôi xin ông!
Mặc những tiếng kêu đau đớn của mình, Troplong có sức đề kháng rất

tốt trước hình thức vờ thẩm vấn này. Ông ta không phải dạng người dễ
dàng khai ngay như vậy. Biết rằng họ làm việc ở đâu, vị thầy pháp ý thức
rằng những điều tra viên này sẽ không thể xâm phạm đến toàn bộ thân thể
ông lâu hơn được. Chính lúc đó Chánh thanh tra tập sự bước vào màn diễn,
kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải của mình cây súng revolver,
được tìm thấy bên dưới chiếc liễn sứ trong phòng đợi. Trước nụ cười rạng
rỡ của Wuenheim, vị thầy pháp biết rằng ông ta đã thua trận hoàn toàn.

— Một khẩu súng đặc biệt của cảnh sát! Tôi biết rõ một đồng nghiệp,

người ấy hẳn sẽ rất vui khi tìm lại được cây súng nghiệp vụ của mình. Ông
có biết cái giá phải trả cho việc tàng trữ một cây súng của một viên chức
cảnh sát là thế nào không, hả ông Troplong?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.