KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 228

chắc chắn điều đó. Cô ấy có thể để cho quân cảnh Sarras thuyết phục và đi
chơi cả buổi chiều với mình cũng nên. Nếu người này thực sự là hung thủ,
thì anh ta đang nắm giữ một thông tin quan trọng nhất. Tiết lộ tin này cho
Wuenheim là mấu chốt của vấn đề. Nhưng cơn giận dữ mà Chánh thanh tra
hẳn sẽ bùng lên khiến anh ta kìm lại trong ý muốn thực hiện tốt nhiệm vụ.
Tuy nhiên, một cuộc đời có thể đang lâm nguy, khiến anh ta không thể giấu
những gì mình biết lâu hơn nữa.

— Chánh thanh tra à? – Anh ta lên tiếng với một giọng run rẩy.

Wuenheim nhìn anh ta để mời anh ta tiếp tục nói.
— Tôi nghĩ rằng tôi cần phải nói với ông một chuyện…
— Thế thì nói đi nào, Poncey!

— Đây ạ…
Viên sĩ quan cố tìm lời nói cho đúng:
— Sáng nay, khi theo dõi Eve Saint Hilaire, thì tôi đã không nói hết cho

ông biết.

Wuenheim quay ngược hẳn lại trên ghế mình. Cứ mỗi lần anh đến gần

đích thì lại có một sự kiện mới xảy đến để buộc phải xem lại vấn đề. Ngạc
nhiên trước những lời nói của viên cảnh sát, Saint Hilaire không nói lời nào
và dỏng tai lên nghe.

—… Cô ấy, rõ ràng là do vô tình thôi, đã chạm mặt Sarras.
Tim của hai vị Chánh thanh tra cùng thót lại.

— Lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng đó là một cuộc hẹn bí mật để trợ giúp

Chánh thanh tra Saint Hilaire – Anh ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn người
này, nhưng rất nhanh tôi đã hiểu rằng chuyện chẳng phải như vậy.

Wuenheim nháy mắt liên hồi.
— Hãy nói nhanh đi, Poncey!

— Vâng đây, cả hai người bọn họ vào trong một cửa hàng hoa, và khi họ

từ đó đi ra, anh ta đã mua cho cô ấy một bông hồng đỏ!

Chánh thanh tra nổi cơn ghen trong khi Saint Hilaire cứng người vì sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.